Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con FULL


Sinh nhật của Sở Tu Viễn là vào cuối tháng chín, còn sinh nhật của ông nội Sở lại là đầu tháng mười, cách rất gần nhau, bởi vậy Bạch Dung quyết định để cả nhà cậu ở lại trên thành phố một thời gian, đợi ăn sinh nhật của cả hai xong mới quay trở lại.
Khoảng thời gian này năm ngoái Bạch Dung mới sinh con xong không lâu, Sở Tu Viễn bận chạy tới đây gặp cháu nội, ông nội Sở thì hoàn toàn không để ý đến mấy vấn đề này, cũng chẳng có ai đề cập chuyện sinh nhật của hai người với cậu nên bỏ lỡ mất một năm, lần này Bạch Dung tính để gia đình đoàn tụ vui vẻ, cũng để Sở Hú Dương có nhiều thời gian bên cạnh ông nội thân yêu của nhóc hơn.
Giữa tháng chín là thời kì nông dân tất bật thu hoạch vụ thu thắng lợi, ngược lại thì nhà Bạch Dung đã không còn quá bận như trước nữa, cậu sắp xếp công việc ổn thỏa liền để thằng Thuận về nhà chủ trì đại cục, rồi mới theo gia đình lái xe lên thành phố.
Sau gần hai năm rèn luyện, thằng Thuận hiện tại đã không còn là thằng nhóc 'trợ thủ' chuyên đi theo sau mông nghe sai bảo của ngày xưa nữa, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà hàng cậu ta đều có thể xử lý gọn gàng dứt khoát, lúc xử lý việc nhà cũng chẳng hồ đồ, Bạch Dung rất tin tưởng vào năng lực làm việc của cậu chàng.
Sở Hú Dương một tuổi dáng đi lạch bà lạch bạch không khác vịt là mấy, rõ ràng đi đường còn chưa vững, thế mà lại đặc biệt thích cắm đầu cắm cổ vào chạy.

Ngày mới vừa đến nhà ông nội Sở Tu Viễn, cậu nhóc đặc biệt hiếu kì về ngôi nhà xa lạ này, nhân lúc hai người cha không để ý liền một mình xoay vòng quanh căn nhà một lượt.
"Dương Dương ngoan, nếu con muốn lên tầng chơi thì gọi một tiếng ông nội cho ông nghe đi nào, ông nội mang con lên đó chơi." Sở Tu Viễn vừa tan làm trở về nhà đổi bộ quần áo ra liền thấy bảo bối nhà mình đang lê lết 'bốn cái chân' cố sức bò lên trên cầu thang tầng hai, khuôn mặt nhỏ tròn trịa cực độ khát khao nhìn về phía trên, trái tim Sở Tu Viễn lập tức tan chảy thành vũng nước, cong eo bế nhóc con lên, vui vẻ cười híp hết cả mắt, nào nỡ trách móc cháu nội trai cái gì.
"Nội ~" Sở Hú Dương một tuổi toét miệng cười vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn với Sở Tu Viễn, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình lưỡi liềm, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng lõm sâu, thực nghe lời gọi ông nội một tiếng.
"Ơi! cháu ông ngoan quá, lại đây cho ông thơm một cái nào." Sở Tu Viễn nhanh chóng sáp mặt về phía cậu nhóc.

Sở Hú Dương vươn cánh tay tròn lẳn của mình ra ôm lấy mặt ông nội, cái miệng nhỏ chu ra thơm cái chụt, đóng một vòng dấu nước miếng lên mặt Sở Tu Viễn.
"Khà khà, ngoan, ông nội lấy kẹo cho bảo bối của ông ăn nhé." Sở Tu Viễn nhìn cục cưng ngoan ngoãn nghe lời trong lòng thỏa mãn vô cùng, lập tức lấy kẹo từ trong túi áo ra, lột vỏ nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của cháu trai, hai ông cháu hết ôm lại thơm, cực kì thân thiết.
Bạch Dung đứng bên cạnh nhìn mà muốn cười, không biết tính cách nhóc Sở nhỏ nhà cậu càng giống ai, từ nhỏ đã rất biết nghe lời, thế nhưng dù có là vậy thì những việc cậu nhóc muốn làm đều không có ai có thể ngăn cản nổi.

Sở Hú Dương kiếm kẹo ăn thành công lập tức kéo Sở Tu Viễn chỉ lên trên tầng, ý bảo bản thân muốn lên đó, chỉ là nhóc con vẫn chưa biết nói mà thôi.
"Được rồi, đi lên tầng ngay đây, ông nội bế con lên." Sở Tu Viễn cưng chiều cháu trai vô cùng, cháu trai chỉ đâu liền đi đấy, không nỡ từ chối dù chỉ một chút.
Hiện tại Sở Tu Viễn cũng tính là nhân vật có địa vị cao, khẳng định là có không ít người muốn tới chúc mừng sinh nhật ông, tuy nhiên, bởi vì sức ảnh hưởng của ông cụ Sở trong nhà quá lớn, trước giờ không chú trọng tiệc tùng lôi kéo quan hệ, mỗi lần tổ chức cũng chỉ mời vài người bạn thân thiết đến cùng chung vui, ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm gì đó là được, mấy thứ khác đều quyết đoán từ chối hết.

Vì vậy gia đình chỉ định chuẩn bị hai bàn tiệc vào ngày sinh nhật của Sở Tu Viễn và ông cụ Sở, dù sao lần này nhà Bạch Dung cũng mang theo thật nhiều thứ tốt tới.


Đầu bếp chính làm tiệc rượu lần này vẫn là thím Trần, Bạch Dung và Sở Uyên cùng tới hỗ trợ, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ từ hai ngày trước.
Thím Trần và Sở Uyên đều bận rộn không ngừng, Bạch Dung xách ghế nhỏ ngồi bên cạnh nhặt rau.

Sở Hú Dương mũm mĩm được bảo mẫu dẫn đi thăm thú khắp nhà, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, thỉnh thoảng đi ngang qua nhà bếp là Hú Dương nhỏ sẽ túm lấy cửa bếp, ghé đầu dùng đôi mắt đen láy, chớp chớp nhìn chằm chằm về phía hai người cha của mình, ánh mắt ngoan ngoãn, ngập tràn cảm giác ỷ lại.
"Lại đây." Bạch Dung vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nhóc, cậu đặt đồ trên tay xuống vẫy vẫy con trai qua chỗ mình.

Sở Hú Dương lập tức cười toe toét, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới.
"Ông nội đi làm rồi à?" Bạch Dung ghé qua thơm lên gò má phúng phính của cậu nhóc, mỉm cười nói chuyện.
"Ừ ừ, Nội, làm rồi" Sở Hú Dương vẫn chưa nói được nhiều, phát âm cũng chưa sõi hẳn, thế nhưng biểu đạt cực rõ ràng, nói xong còn chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu nữa.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
"Nhớ ông nội rồi đúng không?" Bạch Dung tiếp tục công việc trong tay, vừa cười vừa nói chuyện với cậu nhóc.
Sở Hú Dương gật đầu.
"Chút nữa thì ông nội về, không cần nôn nóng, đợi ông nội về liền dẫn con đi chơi cùng."
"Ừ ừ, ông nội, chơi." Sở Hú Dương gật mạnh đầu, nhóc thích chơi với ông nội nhất.
"Vậy con ra ngoài chơi cùng với dì Phùng trước đi, mấy ngày nữa hai cha hết bận lại dẫn con đi chơi có được không?" Bạch Dung dùng bụng ngón tay chọc chọc cái má phúng phính, bảo cậu nhóc rời khỏi nhà bếp.

Sở Hú Dương quyến luyến không muốn rời đi, cha cùng cha lớn đều ở trong này, nhóc con muốn chơi ở trong này cơ, thế nhưng cha muốn nhóc ra ngoài, tuy rằng có hơi không muốn nhưng vẫn theo dì Phùng rời đi, chỉ là lúc đi ngang qua chỗ cha lớn, hai tay dang rộng ôm đùi cha lớn một lát rồi mới chịu đi tiếp.
"Ra ngoài chơi trước đi." Sở Uyên tạm gác công việc bận rộn trong tay lại, cúi đầu thơm lên cái trán nhỏ của cậu nhóc một cái, dịu dàng căn dặn.
Sở nhỏ cứ vậy bị hai người cha của mình tiễn ra bên ngoài.


Cũng giống với những bé trai khác, Sở Hú Dương đặc biệt thích chơi ô tô, cho nên ông nội mua cho cậu nhóc thật nhiều ô tô đồ chơi nhỏ, có xe lái bằng điều khiển từ xa, cũng có xe chạy bằng dây cót...vv.

Còn có cả loại ô tô cỡ vừa, không gian đủ để nhóc con ngồi vào bên trong trong chơi đùa ngồi lái nữa, Sở nhỏ thích nhất là chiếc xe đó, cũng là chiếc xe ông nội mua cho cậu.
Bởi vì không có hai cha ở bên nên cậu nhóc cùng dì Phùng lôi chiếc xe đó ra chơi, tự mình leo lên xe ngồi ngay ngắn, lái chạy khắp các ngõ ngách trong nhà, thỉnh thoảng đi ngang qua phòng bếp cũng không quên ngó nhìn hai người cha ở bên trong, đợi cha quay qua nhìn mình cười thật tươi mới tiếp tục lái xe đi chỗ khác.
Bên ngoài biệt thự lớn của nhà họ Sở là một bãi cỏ rộng, Sở Hú Dương ló đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó trực tiếp lái xe qua đó.
"Ấy, cẩn thận nhé, đi nhanh quá dễ bị ngã lắm." Bảo mẫu đi theo trông chừng cậu nhóc lập tức đuổi theo ra ngoài, mỉm cười ngăn cậu nhóc lại.
Sở Hú Dương là đứa nhỏ ngoan, đó cũng là tính cách bẩm sinh của nhóc, vậy nên dù mới một tuổi thì đã biết nghe lời người lớn, cậu nhóc gật đầu đồng ý.
"Vậy chúng ta chơi trên bãi cỏ này thôi nhé, không lái ra khỏi khu vực hiện tại có được không?" Dì Phùng rất có kinh nghiệm trong việc ứng đối với trẻ nhỏ, huống chi còn là một nhóc con ngoan ngoãn nghe lời như Sở Hú Dương.
"Vâng." Sở Hú Dương gật đầu, sau đó lái xe về phía bãi cỏ, vững vàng làm tròn chức vụ anh tài xế nhỏ của mình.
Xung quanh nhà họ Sở có rất nhiều hoa dây leo, lá cây màu xanh đậm xen kẽ cùng những đóa hoa lớn màu đỏ tươi cực đẹp.

Sở Hú Dương lái xe đến bên cạnh hàng rào, vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào những đóa hoa xinh đẹp, thế nhưng không dùng tay hái chúng xuống, dáng vẻ hiển nhiên là rất thích.
"Cẩn thận có gai." Dì Phùng cầm tay cậu bé lên kiểm tra, không thấy có vết đâm xước của gai hoa mới cảm thấy yên tâm.

Sở Hú Dương cười vui vẻ với bà, sau đó mở miệng nói:
"Hoa."
Dì Phùng mỉm cười gật đầu.

Sở Hú Dương nhận được khích lệ, mỉm cười nói thêm:
"Cha." Tiếp đó chỉ về phía đóa hoa nọ.

Dì Phùng suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Con muốn tặng đóa hoa này cho cha con đúng không nào?"
Sở Hú Dương lắc đầu, "Nhìn."
"Là muốn cha cũng có thể ngắm được những đóa hoa đó sao?" Dì Phùng mỉm cười lại hỏi.
"Ừ, ừ, hoa, cha, ngắm." Sở Hú Dương nghiêm túc nói.
"Được, đợi chút nữa cha hết bận rồi con nhớ nhắc cha qua đây xem nhé." Dì Phùng đoán được suy nghĩ nhỏ bé của cậu nhóc, lòng cảm thấy ấm áp không thôi, bà từng nuôi dạy qua rất nhiều đứa nhỏ, hầu hết trong số chúng đều ngây thơ, lương thiện, Sở Hú Dương cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy cậu bé bà đều có cảm giác mình thật may mắn khi được chính tay nuôi dạy nhiều bé con ưu tú đến thế.
Sở Hú Dương lái xe vòng quanh bãi cỏ bên ngoài một lát liền thấy buồn ngủ, được dì Phùng bế lên trên tầng ngủ trưa.

Chuyện đầu tiên khi Sở Hú Dương tỉnh lại vào buổi chiều chính là dẫn cha đi xem những bông hoa mà cậu nhóc phát hiện ra ban sáng.
Bạch Dung bế cậu nhóc lên, tò mỏ đi về hướng ngón tay nho nhỏ đang chỉ, nhìn những đóa hồng tường vi từ bên ngoài hàng rào vây quanh biệt thự len lỏi khoe sắc vào bên trong này.

Trên dải lá màu xanh đậm điểm xuyết những đóa hoa trắng, đỏ cực kì xinh đẹp, Sở Hú Dương nhìn cảnh đẹp cười cong hai mắt, cũng không quên giơ tay chỉ về phía những đóa hoa đó để cha ngắm cùng mình.
"Con thích lắm hả?" Bạch Dung mỉm cười hỏi cậu nhóc.
"Vâng." Sở Hú Dương ngoan ngoãn gật đầu, vươn tay vuốt ve cánh hoa, ánh mắt dịu dàng, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.
Bạch Dung thấy ánh mắt này của cậu nhóc không khỏi sững người ngơ ngác, ánh mắt cậu cực kì quen thuộc, giống hệt ánh mắt lúc Sở Uyên nhìn cậu, ôn nhu và dịu dàng, cho dù cực kì yêu thích, thực sự rất thích cũng sẽ không vì dục vọng của bản thân mà chiếm hữu hay thương tổn đến đối phương.
"Bảo bối à." Bạch Dung hồi thần, nhẹ giọng gọi Sở Hú Dương.

Sở Hú Dương nhìn về phía cậu, toét miệng cười.

Bạch Dung không khỏi bật cười vui vẻ theo, đứa nhỏ cậu sinh thật giống với Sở Uyên, điều này khiến Bạch Dung cảm thấy yên tâm, con trai cậu lớn lên sẽ trở thành một người hoàn mỹ giống như Sở Uyên vậy, sẽ là một người đàn ông có nhân cách cao thượng, nghĩ vậy cậu càng thấy yên tâm hơn hẳn, bản thân cậu là một người ích kỷ, kẻ có trái tim đen tối, lòng đầy hắc ám, cậu không hi vọng con trai có tính cách lệch lạc giống mình.
"Cha." Sở Hú Dương nghiêng người thơm cái chụt lên má cha mình, ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn cậu.
"Bảo bối ngoan lắm." Bạch Dung xoa đầu khen ngợi con trai, cúi đầu thơm đáp lại cậu nhóc.
"Cậu ấy tên là bảo bối sao?" Giọng nói nhỏ vang lên từ phía bụi hoa bên cạnh, hấp dẫn sự chú ý của cả Bạch Dung lẫn Sở nhỏ.

Một đứa trẻ nhỏ nhắn ghé người lên khu vực hàng rào không có bụi hoa che chắn nhìn chăm chú vào hai cha con họ, đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, mái tóc đen nhánh dính chặt bên má, trông cực kì ngoan ngoãn lại đáng yêu.


Theo đánh giá bằng mắt thường của Bạch Dung thì đứa nhỏ này khoảng tầm trên ba tuổi, cậu mỉm cười nói với cậu bé:
"Không phải đâu, em ấy tên là Sở Hú Dương, cháu có thể gọi em ấy là Dương Dương, hoặc là bé Sở, cháu tên là gì?"
Cậu bé bị Bạch Dung hỏi tên liền có hơi xấu hổ, hai tay đặt trên hàng rào thấp ngượng ngịu xoa nắn hồi lâu mới dùng âm thanh cực nhỏ đáp:
"Cháu tên là Duệ Cẩn, chào Dương Dương."
"Tên hay lắm." Bạch Dung mỉm cười nói.
"Cảm ơn chú." Đứa bé vẫn ngượng ngùng như cũ, khuôn mặt có hơi đỏ lên.

Đúng là một đứa trẻ lễ phép.
Sở Hú Dương đột nhiên yah yah kêu hai tiếng, Bạch Dung nghi hoặc nhìn cậu nhóc, ánh mắt nhóc con lúc này đang dính chặt trên người cậu bé Duệ Cẩn, toét miệng cười vui vẻ, còn giơ tay về phía anh giai bên ngoài hàng rào nữa.

Bạch Dung hiểu ý cậu nhóc, vậy nên cậu bế nhóc con lại gần chỗ Duệ Cẩn đứng, đôi cánh tay tròn lẳn của Sở Hú Dượng chạm vào mặt anh trai, miệng cười ha ha thích thú.
Mặt cậu bé đỏ càng thêm đỏ, nhưng cũng không tránh né khỏi bàn tay nhỏ của Sở Hú Dương, thậm chí còn vươn tay nắm lấy tay nhóc con.
"Cháu sống ở nhà bên cạnh phải không?" Bạch Dung thấy hai đứa nhỏ có vẻ rất thích nhau liền hỏi Duệ Cẩn.
"Vâng, nhà cháu mới chuyển về đây chưa lâu ạ." Cậu bé ngoan ngoãn đáp.

Hóa ra là đứa bé chưa có đồng bạn nhỏ chơi cùng, Bạch Dung gật đầu, thân thiện mời cậu bé:
"Vậy ngày mai cháu có thể qua nhà chú chơi nha, nhà chú có rất nhiều đồ chơi vui nhộn cùng đồ ăn ngon đấy nhé, Dương Dương cũng chưa có bạn cùng chơi nên cháu có thể qua đây chơi cùng với em."
"Thật vậy sao?" Đôi mắt tròn xoe của Duệ Cận sáng lên.
"Tất nhiên là thật rồi, chú nghĩ hai đứa có thể trở thành bạn tốt của nhau được đấy." Bạch Dung mỉm cười nói.
"Nhưng cháu phải về hỏi mẹ cháu trước đã." Duệ Cẩn do dự hồi lâu nói, Bạch Dung có thể nhìn ra vẻ bối rối cùng lưỡng lự trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cách dễ dàng.
"Không sao cả, nếu cha mẹ cháu đồng ý thì nhớ phải qua nhà chú chơi nhé, Dương Dương sẽ đợi cháu."
"Vâng ạ." Duệ Cẩn nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Người dịch: Hana_Nguyen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận