Những người trong đại điện vốn không có phản ứng gì, tất cả đều bị dẫn vào một cảnh tượng quái dị.Bên tai truyền đến tiếng người ồn ào, tiếng ngựa hí, tiếng vũ khí giao tranh, làm bọn họ đinh tai nhức óc.Trong thoáng chốc, mũi họ như ngửi được mùi nồng nặc của máu tanh, khiến dạ dày muốn trào ngược, tay chân như mềm nhũn ra.Vài người nhát gan đã co rúm lại, còn có rất nhiều người mặt mũi trắng bệch ra.Trên chiến trường, chủ tướng đang ngồi thật cao ở trên một con ngựa chiến, vung tay chém xuống.
Đầu người cứ rơi xuống đất như những quả dưa hấu, máu tươi phun ra, vừa nóng hổi vừa trơn ướt, bắn thẳng lên mặt của bọn họ, khiến trái tim bọn họ lạnh đến phát run từng đợt.Một tiếng hiệu lệnh vang lên, hàng vạn mũi tên bắn ra.Có tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng trống trận vang lên “Thùng! Thùng! Thùng…” Như muốn xé tan bầu trời vẩn đục, phá vỡ mảnh đất đẫm máu tươi dưới chân.“Giết!”Một âm thanh tàn khốc vang lên, không biết phát ra từ ai, chỉ nhìn thấy toàn bộ binh lính hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng chém giết.Mạng người bị cắt đứt như cọng rơm, tứ chi đứt lìa khắp nơi, máu tươi chảy thành sông…Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng gấp gáp của đàn tỳ bà, tiếng sau mau hơn tiếng trước.
Âm âm thôi thúc giục giã những binh lính trên chiến trường thề quyết tâm chiến đấu không màng sống chết!Không ai chịu lùi bước về phía sau, đao kiếm đã gãy.
Họ dùng cả hai tay, cuối cùng nổi lên thú tính, họ trực tiếp dùng miệng cắn xé.Địa ngục trần gian cũng chỉ đến như thế.Đột nhiên, một tiếng đàn vang lên như dây cung, như cắt đứt những dây thần kinh của mọi người đã căng cứng tới cực điểm.
Trước mắt họ bỗng biến thành một mảng tối đen, họ hốt hoảng một lúc mới nhìn rõ được đại điện sáng ngời.Không còn nhìn thấy nơi chiến trường như địa ngục, chẳng qua vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha.Ninh Hiểu Tiêu ấn ngón tay lên dây đàn rồi chậm rãi nhếch khóe môi, xem ra sức lực của nàng đang dần hồi phục lại.Nàng đặt chiếc tỳ bà sang một bên, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình và cầm ly rượu lên.Nhưng những người trong đại điện vẫn chưa thể hoàn hồn lại trong chốc lát được.Tay vừa nhấc ly rượu lên thì phát hiện trong ly không còn một giọt rượu nào.Chiếc bình cạnh nàng được nâng lên, chất lỏng tinh túy từ từ được rót vào ly của nàng.Ninh Hiểu Tiêu kinh ngạc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Bùi Nghiên Đình.Hắn lại không bị chìm sâu vào tiếng đàn tỳ bà của nàng sao?Sự ngạc nhiên trong mắt Ninh Hiểu Tiêu khiến Bùi Nghiên Đình không nhịn được mà mỉm cười, nói thầm: “Hiểu Tiêu, ta cũng không tới mức vô dụng như vậy, đúng chứ?”Càng tiếp xúc với Ninh Hiểu Tiêu, càng có thể cảm nhận được sự cao quý toát ra từ trong xương cốt của nàng.Đó không phải là kiểu cố tình làm bộ làm tịch như một số người, mà là kiểu đã ở một vị trí cao trong khoảng thời gian dài nên tự nhiên sinh ra một loại khí chất ngạo nghễ, cao quý, thống trị cả thiên hạ.Hắn đã sớm biết Ninh Hiểu Tiêu không tầm thường, chưa bao giờ hắn dám đánh giá thấp nàng.
Chỉ là, cái gọi là đánh giá cao của hắn rốt cuộc lại là một sự đánh giá thấp.Thật sự không biết cô nương trước mặt hắn có thân phận thế nào, bối cảnh ra sao, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ buông tay.Càng nhìn thấy được sự phi thường của Ninh Hiểu Tiêu, hắn càng mê mệt.Hắn không mê mệt tiếng đàn tỳ bà của Ninh Hiểu Tiêu, mà là mê mệt chính nàng.“Ngược lại, còn có chút bản lĩnh.” Ninh Hiểu Tiêu mỉm cười, một tay cầm ly rượu đưa lên miệng, nhấm nháp hương vị ngọt dịu tinh tế.Cái tên Bùi Nghiên Đình này thật ra cũng có chút thú vị.“Đừng chỉ uống rượu không, ăn chút đồ ăn đi.” Bùi Nghiên Đình nhìn thấy ánh mắt của Ninh Hiểu Tiêu chợt sáng lên, dường như đã có chút hứng thú với hắn.
Vì vậy hắn vô cùng phấn khích, lập tức ân cần gắp thức ăn cho Ninh Hiểu Tiêu.Bây giờ mà không thể hiện thì còn lúc nào mới thể hiện nữa?Về phần những người trên đại điện vẫn đang hốt hoảng, co quắp, đổ mồ hôi lạnh...!Có liên quan gì đến hắn sao?Nương tử của mình hắn còn chưa theo đuổi kịp, nào có dư sức đi quan tâm người khác!.