Không Gian Nô Phi Độc Vương Cuồng Sủng Thê


Phản ứng buồn cười của chuột bạc nhỏ khiến Ninh Hiểu Tiêu bật cười ha hả: "Chíp Bông, em đang làm gì vậy?"Chuột bạc nhỏ không biết tại sao Ninh Hiểu Tiêu lại cười liền nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Ninh Hiểu Tiêu.

Nó không ngừng quay vòng tại chỗ, không những thế còn kêu “chít chít” không ngừng.“Đồ ăn của Tĩnh Quốc rất ngon, hơn nữa còn có rất nhiều thứ phát sáng nhấp nháy.” Ninh Hiểu Tiêu cười nhẹ nói: “Trước đây chỉ có tu luyện không thôi, thật là nhàm chán và tẻ nhạt.”Đầu chuột bạc nhỏ cúi xuống, có vẻ như nói không lại Ninh Hiểu Tiêu.Ninh Hiểu Tiêu đưa ngón trỏ chỉ lên đầu chuột bạc nhỏ, cười nói: "Lần này ta thay đổi cơ thể, nói không chừng đây chính là một cơ hội.


Cuộc sống vốn muôn màu muôn vẻ, tại sao ta phải lãng phí hoàn toàn thời gian vào việc tu luyện cơ chứ?”Lúc đầu, nàng rất muốn quay trở về, nhưng bây giờ...!Nàng nghĩ cuộc sống của người bình thường cũng không tồi.Rất thú vị đó.Chuột bạc nhỏ dùng đầu dụi dụi vào lòng bàn tay của Ninh Hiểu Tiêu, kêu lên hai tiếng “chít chít” như đồng ý với câu nói của nàng.Dù sao chủ nhân ở đâu thì nó ở đó.“Bọn họ đều ổn chứ?” Nàng thay đổi cơ thể, năng lực có hạn nên không thể biết rõ tình huống trong không gian.Cũng may là vẫn còn Chíp Bông ở bên cạnh, nên có thể biết được đại khái tình huống bên trong.Chuột bạc nhỏ vui vẻ cọ nàng, sau đó thu mình thành một quả bóng rồi nép vào lòng bàn tay Ninh Hiểu Tiêu.Thật tốt, chỗ có thể ra vào không gian rất nhỏ, chỉ có nó mới có thể tùy ý ra vào.

Thời gian này nó thể một mình hưởng thụ sự sủng ái của chủ nhân.Ngày hôm sau, Ninh Hiểu Tiêu nghỉ ngơi không có việc gì làm liền đưa Vân Lam đi dạo phố.“Tiểu thư, đây là cửa hiệu trang sức gia công tốt nhất trong nước.” Vân Lam giới thiệu với Ninh Hiểu Tiêu: “Trước kia chủ tiệm là người trong cung.”“Vân Lam tỷ tỷ, tỷ đến rồi.” Người làm trong cửa tiệm vừa nhìn thấy Vân Lam liền tiến lên nghênh đón: “Ông chủ đã làm một đôi bông tai cách đây vài ngày.


Tỷ có muốn xem không?”.“Cầm tới cho tiểu thư nhà ta xem một chút.” Vân Lam trực tiếp phân phó.Ninh Hiểu Tiêu ngồi sang một bên, người làm vội vã bước vào bên trong lấy bông tai.

Những người khác lập tức dâng trà, ân cần tiếp đãi.Tốt xấu gì thì ông chủ của bọn họ cũng là người trong cung, sao có thể không biết hiện nay chủ nhân Vô Phương Cư của Vương phủ chính là người đang ở trước mắt này.Bây giờ không nịnh bợ thì còn chờ đến lúc nào nữa?“Tiểu thư, mời tiểu thư xem thử.” Người làm mở hộp lấy đôi bông tai ra, quả nhiên là đôi bông tai tinh xảo, đặc sắc.Còn chưa đợi Ninh Hiểu Tiêu lấy ra xem, người bên cạnh đã nhanh hơn nàng một bước, một tay giật lấy chiếc hộp đựng bông tai."Gia, ta rất thích cái này.

Xin tặng cho ta có được không ạ? "Mùi thơm son phấn khiến Ninh Hiểu Tiêu không nhịn được mà hắt hơi, đây là đổ cả hộp son phấn lên người hay sao?Tẩm hương hay là diệt côn trùng đây?Vân Lam tức giận nói: "Cái này là do tiểu thư nhà chúng tôi nhìn thấy trước, ngươi có biết thế nào là thứ tự trước sau hay không!"Người trong Vương phủ bọn họ từ trước đến nay chưa bao giờ bắt nạt người khác, nhưng họ tuyệt đối không phải loại để mặc cho người khác khi dễ chủ nhân!"Thứ tự trước sau gì chứ? Người của ta thích thì chính là của ta.” Một đại hán hung dữ bước vào, dáng người cao lớn thô kệch nên dù khoác lên mình tơ lụa thì vẫn cảm thấy không hài hòa.“Nàng thích đôi bông tai này thì cứ cầm lấy, ta mua cho nàng.” Nguyễn Triệu Trạch mở miệng nói như sợ người khác không biết hắn ta là người giàu có."Ngươi..." Vân Lam còn muốn nói gì đó, nhưng Ninh Hiểu Tiêu đã chậm rãi đứng dậy nói: "Thôi đi, nhường cho bọn họ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận