Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Ồ, vậy tao nhờ biểu đệ Tô Liệt của mày đến đây giúp việc nhé?" Mẹ nào con nấy, Tô Ngưng Nguyệt đoán được, người này có lẽ không phải là một người dễ hầu hạ, nhưng nếu Văn thị đã có ý giao người cho nàng, nàng sao có thể không nhận? Nếu đã vậy thì hãy để nàng dạy cho tốt người em họ này vậy!
Nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt gật đầu, Văn thị liền vội vàng rời đi, không thèm chào hỏi, chỉ muốn ngay lập tức về nhà kêu con trai đến học làm đường.
"Trưởng thôn, mời ông tới đây để cháu đưa ông về nhà.
" Tô Ngưng Nguyệt thành công tiễn Văn thị đi, trước mặt lão trưởng thôn có ấn tượng tốt, nhận được lời khen ngợi, nàng không hề kiêu ngạo, bình tĩnh đáp lại.
"Được rồi các thúc bá, chúng ta chuẩn bị bắt đầu công việc.
"
Đầu tiên, Tô Ngưng Nguyệt bảo những người dân làng làm thuê trong thôn ép năm mươi ký mía trước đó ra rồi lại chặt mía, với việc Văn thị cuống cuồng rời đi như vậy, có lẽ đoán chừng cái người được gọi là biểu ca kia cũng sẽ sớm xuất đầu lộ diện mà thôi!
Có thể từ tính nết của Văn Thị mà nhìn thấy được, nếu như Tô Ngưng Nguyệt nhờ biểu ca kia chặt mía giúp, chắc chắn nàng sẽ bị hắn ta từ chối, bởi vậy nên nàng sẽ cứ để cho hắn ta làm việc gì đó có ý nghĩa hơn vậy!
Không lâu sau đó, một chàng thiếu niên cao gầy xuất hiện ở trong sân vườn của nhà họ, hắn ta mặc một bộ y phục được dệt từ tơ lụa gấm vóc.
Nhìn hắn hoàn toàn trông giống như một chàng thiếu niên xuất thân từ một gia đình giàu có, hình thành một sự khác biệt rõ rệt với Tô Mộc nhà nàng.
Nhưng cho dù là như vậy, nó cũng không thể che đậy khoảng cách khác biệt về dung mạo, vẻ bề ngoài giữa Tô Liệt và Tô Mộc, cho dù Tô Mộc mặc một bộ quần áo được dệt từ tấm vải thô bằng sợi gai dầu nhưng lại trông giống như một vị hoàng tử rơi xuống nhân gian, trong khi đó Tô Liệt lại trông như là con vịt xấu xí muốn giả mạo thiên nga mà không thành vậy.
“Ta phải làm cái gì?” Tô Liệt đi thẳng tới trước mặt Tô Ngưng Nguyệt, lên tiếng hỏi một cách không hề khách khí và vô cùng bất lịch sự, rồi lại nhíu chặt mày mà đưa mắt nhìn toàn bộ cái sân vườn bằng con mắt ghét bỏ.
Tính tình của Tô Ngưng Nguyệt tốt nên cứ thế mà chỉ vào chiếc bàn đang cháy, rồi cười, nói: “Biểu ca Tô Liệt, huynh đi đun sôi đường đi, đây là một phân đoạn rất quan trọng trong quá trình sản xuất đường, không những chỉ phải đun sôi đường đơn thuần mà huynh còn cần phải liên tục khuấy đều nước đường ở trong nồi.
”
Sau khi nghe thấy hai chữ “quan trọng”, cho dù Tô Liệt có miễn cưỡng hay không thích, chán ghét đến thế nào đi chăng nữa, hắn ta cũng chỉ có thể chầm chậm mà lê chân đi qua bên đó, đưa mắt liếc nhìn cái thứ nước đường ở bên trong chiếc nồi đất màu vàng, khuôn mặt của hắn ta đầy vẻ chán ghét, ghê tởm.