Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đến lúc này Văn Thị mới cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn như thế này, rõ ràng là Tô Ngưng Nguyệt đang dạy học trong khi để người khác làm việc cho mình.
Bỗng nhiên trong lòng của Văn Thị chợt lạnh buốt, ban đầu bà ta nghĩ rằng, trước tiên bản thân sẽ phải học cách làm mẻ đầu tiên và bán rồi sẽ bán được giá tốt, nhưng không ngờ được rằng Tô Ngưng Nguyệt lại bắt đầu dạy cho dân làng nhanh đến như vậy! Khiến cho kế hoạch của bà ta lập tức phá sản trong thoáng chốc.
Văn Thị tức giận đến mức đập bàn ngay tại chỗ khiến cho Diêu Xuân, người đang ngồi ở bên cạnh bà ta, giật mình thảng thốt.
“Tẩu tử, tẩu bị làm sao vậy?”
“Tao bị làm sao ư? Diêu Xuân, mày đúng là ả tiện nhân cốt đầu*, những thứ như thế này mà mày không chịu dạy cho người trong nhà của mày, lại đem đi dạy miễn phí cho đám người ngoài không thân không thích ư? Đúng là đồ óc heo!”
*Được hiểu đơn giản là lời chửi mắng, châm biếm.
Sau khi bị Văn Thị mắng một trận, sắc mặt của Diêu Xuân lập tức tối sầm lại, bà ấy nhìn Văn Thị đang mất bình tĩnh một cách lạnh lùng.
Tô Thần vừa mới đi làm về, đi đến để uống nước đã thấy có gì đó không đúng ở đây, nó lập tức chạy tới, chỉ nghe thấy Văn Thị rống to lên: “Mày bị câm à? Ăn đủ thứ từ trong ra ngoài, Tô gia của bọn tao có lỗi gì với gia đình nhà mày sao?”
Ngón tay của bà ta gần như đã chọc vào mắt của Diêu Xuân, với tình cách của một đứa trẻ như Tô Thần, vừa mới nhìn thấy mẹ của mình bị bắt nạt như thế này, nó lập tức trở nên tức giận, đứng chặn ở trước mặt Diêu Xuân: “Bà đối xử tốt với gia đình tôi khi nào chứ? Khi còn ở nhà cũ, bà toàn cho gia đình bọn bọn ta ăn đồ ăn của người hầu, còn để mẫu thân của ta phục vụ bà như một người hầu.
Đến bây giờ khi tách ra ở riêng, cuộc sống của bọn ta mới khá hơn một chút, tại sao bà lại có thể đổi trắng thay đen, đưa ra những lời nhận xét vô trách nhiệm như thế được cơ chứ?”
Bà ta bị một đứa trẻ như Tô Thần chặn họng đến mức không nói nên lời, Văn Thị giơ tay lên rồi hạ bàn tay xuống, tát thật mạnh vào khuôn mặt của Tô Thần, âm thanh giòn đến mức thu hút sự chú ý cũng như ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Tô Thần sững sờ mà cứ thế đứng ở đó, ngây ngẩn, bàng hoàng, trên khuôn mặt của nó dần xuất hiện dấu tay màu đỏ thẫm.
Sự nóng rát của cơn đau khiến suy nghĩ của nó quay trở lại, Tô Thần cảm thấy vô cùng tủi nhục, nó nhào vào trong vòng tay của Diêu Xuân và khóc lớn.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy một màn này, ngọn lửa ở trong lòng chợt bùng lên, chạy qua đó và chen vào giữa Văn Thị và Tô Thần, nàng cúi đầu xoa khuôn mặt nhỏ của Tô Thần, nhưng lại âm thầm mà giẫm mạnh lên chân của Văn Thị một cái.