Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông ta muốn nắm tay nàng rời khỏi tòa án, nhưng không ngờ khi nàng nhìn thấy như vậy liền bỏ chạy.
Cha của Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy nàng như vậy, cũng không có quá chú ý, dù sao ông ta cũng không thực sự thích con gái mình, nhưng khi đó trong tòa có nhiều người như vậy, làm sao có thể lộ bộ mặt thật?
Ông ta chỉ có thể giả vờ là một người cha tốt.
"Nguyệt Nguyệt, cha biết nếu bảo con đi theo cha, con nhất định sẽ nhớ mẹ.
Con đừng lo, sau này cha sẽ thường xuyên gửi con về với mẹ, để con và mẹ có thể gặp nhau nhiều hơn.
" Ông ta nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Mặc dù ông ta đã nói với nàng như vậy, nhưng nàng không thèm để ý.
Mẹ Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy nàng như vậy, sợ hãi lắc đầu với nàng, dặn nàng đừng cãi lại cha.
Dù sao ông ta cũng là cha nàng, bởi vì mẹ Tô Ngưng Nguyệt lo lắng một khi quan hệ giữa nàng và cha trở nên căng thẳng, sau này nàng nhất định sẽ càng khó sống.
Tô Ngưng Nguyệt nghe mẹ nói cũng hiểu được nguyên nhân mẹ làm như vậy, nàng không nói thêm gì nữa, cũng không đành lòng nhìn mẹ, liền cùng cha rời khỏi tòa.
Khi mẹ nàng nhìn thấy đứa con gái yêu của mình bị đưa đi như thế bà ấy càng buồn hơn, lúc này bà của Tô Ngưng Nguyệt bước đến bên bà.
"Hiểu Nhã, đừng lo lắng, Nguyệt Nguyệt sẽ quay lại với con vào một ngày nào đó.
" Bà nói với mẹ nàng.
Khi mẹ Tô Ngưng Nguyệt nghe những lời này, bà ấy không thể chịu đựng được nữa, ôm bà khóc lóc thảm thiết.
Ngoài cửa tòa án, Tô Ngưng Nguyệt thật sự không muốn cùng cha rời đi.
"Nguyệt Nguyệt, cha đưa con về nhà nhé? Cha đã mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi mà con thích.
Sau khi về nhà, ba có thể chơi với con không?" Cha nàng nhìn nàng nói nhỏ.
Tô Ngưng Nguyệt tuy còn nhỏ, nhưng nàng cái gì cũng biết, lúc này nàng vô cùng ghét người cha đạo đức giả của mình, nhưng nàng biết mình còn nhỏ, cái gì cũng không thể làm được, nhất định phải học được kiên nhẫn, học cách nhẫn nại, tiếp tục sống trong cái gọi là nhà đó.
Nàng dự định đợi đến khi lớn lên và có được sức mạnh mới đi tìm mẹ mình!
Bằng cách này, cha của Tô Ngưng Nguyệt đã đưa nàng về nhà.
"Tỷ, tỷ đang suy nghĩ cái gì vậy?" Lúc này, Tô Thần nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đờ đẫn, liền đưa tay ra khua khoắng trước mắt nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được Tô Thần nói, vội vàng thu hồi suy nghĩ.
Nàng nhìn em trai mình, mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của nó.
"Tỷ không có việc gì, Tiểu Thần, đệ tìm tỷ làm gì?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn Tô Thần, hỏi nó.
Tô Thần nghe nàng hỏi, nó sững sờ, suy nghĩ một lát.
Có lẽ bởi vì còn quá nhỏ nên đã quên mất mình muốn cùng chị gái làm gì, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy em trai mình bộ dáng đáng yêu, không khỏi mỉm cười.
“Vậy thì cuối cùng ai bảo đệ đến tìm tỷ.
” Nàng hỏi Tô Thần.
Tô Thần nghe nàng hỏi vậy, vội vàng buột miệng nói ra.