Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chẳng lẽ bà ấy làm vậy là vì nàng có ký ức của nguyên chủ? Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt không còn khống chế được chính mình, liền khóc lóc cầu xin Diêu Xuân đừng để nàng rời xa bà.
Tiếng khóc của Tô Ngưng Nguyệt nhanh chóng đến tai Tô Thần đang chờ ở bên ngoài, lúc nó đi vào liền nhìn thấy nàng đang khóc lóc thảm thiết, nó không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại như thế này?
Nó vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt.
"Tỷ, sao tỷ lại khóc?" Tô Thần có chút đau lòng nhìn nàng nói.
Nhưng lúc này, Tô Ngưng Nguyệt lại cảm thấy rất đau lòng khi nghĩ đến nương sắp gửi nàng đến một gia đình xa lạ.
Diêu Xuân ở một bên rất đau lòng khi nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy, bà ấy nhanh chóng nói với nàng rằng sẽ không bao giờ có ý nghĩ này nữa.
Từ giờ trở đi, họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa, khi Tô Ngưng Nguyệt nghe được những lời này, nàng dần dần ngừng khóc.
Tô Thần ở một bên như hiểu được bọn họ vừa nói cái gì, vội vàng nắm lấy cánh tay của nương, lắc lắc.
“Nương không thể để tỷ đi được.
"
Tô Thần lo lắng nói với bà.
Khi Diêu Xuân nghe những lời Tô Thần nói, bà ấy nhanh chóng gật đầu.
"Đừng lo lắng, Tiểu Thần, nương sẽ không bao giờ đuổi tỷ tỷ đi” bà kiên quyết nói với Tô Trầm.
Tô Thần nghe nương nói vậy liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
"Tỷ thấy đấy, nương sẽ không bảo chúng ta đuổi tỷ ấy đi.
Đừng khóc nữa.
" Vừa nói, Tô Thần vừa đưa tay nhỏ ra lau nước mắt cho Tô Ngưng Nguyệt, nàng nhìn thấy em trai như vậy liền vội vàng cúi đầu để nó giúp nàng lau nước mắt.
Diêu Xuân một bên rất vui mừng khi thấy hai chị em như vậy.
"Nương, nếu sức khoẻ của nương không tốt thì đừng lo lắng về những chuyện này nữa.
Đừng lo lắng, ở nhà chúng ta, sẽ không sao đâu.
" Một lúc sau, Tô Ngưng Nguyệt nhìn mẹ mình, nói.
Mẹ Tô Ngưng Nguyệt nghe nàng nói như vậy, liền gật đầu.
"Đừng để ý những gì ta vừa nói với con, Tiểu Nguyệt, con đừng để trong lòng.
Hãy coi như ta chưa bao giờ nói những lời đó đi.
" Diêu Xuân vội vàng nói với nàng, nghe bà ấy nói vậy, nàng cũng gật đầu
"Nương yên tâm, trong lòng Tiểu Nguyệt nhất định sẽ không nhớ kỹ.
"
"Nương yếu như vậy, cứ nằm trên giường đi, ta với đệ đệ ra ngoài trước.
" Tô Ngưng Nguyệt nói.
Diêu Xuân nghe vậy bèn gật đầu.
"Đi đi, đừng để mệt mỏi.
"
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt dẫn Tô Thần ra khỏi phòng Diêu Xuân, nàng dần dần hiểu ra tại sao Diêu Xuân lại nói những lời đó, tại sao lại đuổi nàng đi, việc này là vì Tô Ngưng Nguyệt nhưng nàng sẽ không rời bỏ họ.
Tô Ngưng Nguyệt đang suy nghĩ nhất định phải nghĩ biện pháp chữa trị cho nương, lúc này nàng đột nhiên nghĩ đến mình trồng trọt không gian, tự hỏi trong chỗ trồng trọt đó có thể trồng ra loại thuốc thần kỳ nào có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy hay không.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới đây, vừa muốn tiến vào không gian, liền nhìn thấy Tô Thần vẫn còn ở đó.