Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở phía bên kia, Thiên Vũ Hàn vừa trở về nhà đã tự nhốt mình trong phòng và không có ý định ra ngoài.
Cận vệ của Thiên Vũ Hàn là Tiểu Lục nhìn thấy vương gia của họ như thế này, hắn ta không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn, rõ ràng lúc trước Thiên Vũ Hàn rất siêng năng chạy tới nhà của Tô Ngưng Nguyệt, nhưng tại sao hắn lại trở nên như thế vậy từ lúc hắn từ nhà của Tô Ngưng Nguyệt quay trở về.
Hắn ta cảm thấy đã quá đủ rồi, bởi vì hắn có tin xấu muốn báo với Thiên Vũ Hàn.
Khi nhìn thấy vương gia như thế này, hắn ta sợ rằng sau khi hắn ta nói với hắn về tin tức ở phủ, Thiên Vũ Hàn sẽ đánh hắn ta mất.
Thực tế thì hắn ta biết Thiên Vũ Hàn sẽ không làm như vậy, tuy rằng vương gia nhà mình có hơi xấu xa, nhưng gia vẫn là một người sáng suốt.
Một người bạn của Tiểu Lục ở bên cạnh nhìn thấy hắn ta như vậy, biết hắn ta sắp gặp phải kiếp nạn cho nên hắn ta mỉm cười với Tiểu Lục.
Hắn ta nói với Tiểu Lục rằng hắn ta nên báo cáo tin tức cho vương gia càng sớm càng tốt, nếu không gia sẽ trách tội và n hai người bọn họ đều không thể chịu đựng được.
Thật ra Tiểu Lục cũng biết rằng mình nên như vậy.
Cuối cùng, Tiểu Lục nghiến răng nghiến lợi, lấy hết can đảm đi tới trước cửa phòng Thiên Vũ Hàn.
"Bẩm vương gia, hiện giờ ngài có bận gì không? Thần có chuyện muốn bẩm báo.
" Lúc này, Thiên Vũ Hàn đang nhắm mắt nằm trên ghế, nghe được những lời Tiểu Lục nói, hắn ra lệnh.
"Vào đi.
" Khi Tiểu Lục nghe thấy mệnh lệnh thì hắn ta bước vào.
Khi hắn ta bước vào liền thấy vương gia nhà mình đang nhàn nhã nằm đó.
Nhưng hắn ta lại phát hiện đôi mày của vương gia của nhà mình nhíu lại, hắn ta không biết vương gia của đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta không hiểu vì sao vương gia nhà mình cứ cách hai ba ngày lại chạy đến bên cạnh nàng ấy làm gì.
Mặc dù bề ngoài trông có vẻ như có chuyện quan trọng cần xử lý, nhưng hắn ta luôn cảm thấy vương gia của mình đang có ý đồ gì đó.
"Làm sao thế, tìm ta có việc gì.
" Thiên Vũ Hàn nói với Tiểu Lục khi thấy hắn ta đang đứng thất thần ở đằng kia mà không lên tiếng.
Sau khi nghe được những gì Thiên Vũ Hàn nói, hắn ta vội trấn tĩnh lại, hắn ta biết mình vừa mới mất tập trung, nhưng rất may là vương gia không trách cứ hắn ta.
"Thưa Vương gia, ta có một tin xấu muốn báo cho ngài.
" Khi Thiên Vũ Hàn nghe thấy những gì Tiểu Lục nói, hắn ngay lập tức nhìn về phía Tiểu Lục.
"Nói đi.
" Lời nói đơn giản của Thiên Vũ Hàn đánh mạnh vào lòng Tiểu Lục.
Lúc này Tiểu Lục nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi đưa bức thư cho Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Lục, hắn cũng không biết hôm nay Tiểu Lục bị cái gì, hắn cảm thấy hắn ta quá khác biệt so với ngày thường.