Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Mộc nhìn thấy bóng dáng Tô Ngưng Nguyệt, vội vàng chạy đến, nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện rõ sự lo lắng.
“Vừa rồi muội đi đâu? Trong nhà không thấy, mấy chỗ khác cũng không.”
“À, vừa rồi ta đi vệ sinh.
Xin lỗi vì đã làm huynh lo lắng.”
Lời nói của Tô Mộc tuy có trách móc nhưng Tô Ngưng Nguyệt lại không hề cảm thấy khó chịu, nàng hiểu cậu bé trước mặt vì đối xử chân thành với nàng, coi nàng là người quan trọng nên mới lo lắng như vậy.
Lý do mà Tô Ngưng Nguyệt đưa ra rất có lý, dù sao Tô Mộc cũng chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, rất dễ bị lừa.
“Được rồi, lần sau muội phải cẩn thận nhé!”
Sau khi dặn dò kĩ càng, Tô Mộc trở về nhà nghỉ ngơi.
Tô Ngưng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trở về phòng mình, lại thêm một đêm mất ngủ.
Sáng hôm sau, nàng dùng hai quả cà chua còn sót lại tối hôm qua để nấu canh, trong nhà được một bữa cơm no nê.
Bọn họ không ăn mía vì muốn tiết kiệm lương thực.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Mộc gọi Tô Thần và Tô Ngưng Nguyệt lại, bọn họ dự định hôm nay sẽ tìm đủ lương thực cho gia đình dùng trong ba ngày.
Ngày xưa chưa có ô nhiễm công nghiệp, buổi sáng không khí rất trong lành, ba huynh đệ thường ra đồng mía vui đùa.
Cũng có những người dân làng dậy sớm đến hái rau rừng mọc qua đêm, họ cúi xuống tìm kiếm từng nhúm rau trong đám cỏ, dù cuộc sống khó khăn nhưng họ vẫn rất vui vẻ, khác hẳn với những khuôn mặt ảm đạm quanh năm ở thời hiện đại.
Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên cảm thấy du hành về thời cổ đại nghèo khó cũng không phải là chuyện xấu, cuộc sống tự lập như thế này lại càng tốt hơn.
Ba người cùng làm việc, mỗi người vác ba đến bốn cân mía trên lưng.
Họ lại đi đến ngọn núi hôm đó, nơi những giọt sương vẫn còn đọng trên những cây cà chua trĩu quả.
Mỗi người trong số họ đều đeo mỗi chiếc giỏ tre trước ngực, chứa đầy những quả cà chua lớn.
Sức nặng phía trước và sau khiến ba huynh muội đổ mồ hôi đầm đìa nhưng ai cũng nở nụ cười mãn nguyện và vui sướng.
Sự xuất hiện của ba người khiến dân làng xung quanh phải chú ý, nhưng khi nhìn thấy thứ ba người đang khiêng thì họ lại tỏ vẻ khinh bỉ, việc gì phải ghen tị với gậy gộc và trái cây độc hại không thể ăn được.
Bọn họ không cần phải ghen tị, nhưng vẫn có người khác ghen tị, đó chính là Ôn đại cô, mặc dù trong nhà đã có đồ ăn nhưng vẫn muốn đến để cướp một ít rau rừng.
Văn Thị nhìn thấy ba huynh muội họ Tô vác đầy đồ ăn về nhà, bà ta không thể không thấy ghen tị, không cần biết ba người họ làm gì, bà ta vẫn nhớ đến việc Tô Ngưng Nguyệt bị đánh đập.
“Dừng lại! Ba tên nhóc các ngươi vác gì đó? Cho ta xem.”
Tô Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Văn Thị đang uy hiếp trước mặt, trong lòng không vui.
“Làm ơn tránh sang một bên.”