Không Gian Song Song

Tựa như người đàn ông lang thang trong đêm đen, không thể ngừng được khát khao tìm đến ngọn đèn dầu.”

Mục Dục Vũ ở bệnh viện làm kiểm tra thêm một lần, kết quả rất tốt, vấn đề cơ tim lần trước còn giữ lại, so sánh với kết quả số liệu kiểm tra đã có chuyển biến tích cực, bệnh tim hoàn toàn không có dấu hiệu tái phát.

Ngoại trừ tinh thần không mấy phấn chấn và cảm lạnh chưa khỏi, thân thể hắn thoạt nhìn quả thực có thể cùng Tôn Phúc Quân đánh một trận cũng chưa chắc thất bại.

Nhưng có chút vấn đề trong lòng chính hắn cũng không rõ , đó không thể được trình bày bằng những số liệu y học, trong khoảng thời gian này mọi chuyện liên tiếp xảy ra : từ ly hôn, công ty nội chiến, đối thủ cạnh tranh, mẹ nuôi qua đời, khiến thể xác và tinh thần hắn mệt mỏi, những mệt nhọc tồn đọng qua nhiều năm ngay tại thời điểm này phát sinh bùng nổ, khiến hắn uể oải vô cùng.

Mệt đến tinh thần như rơi vào trang thái thôi miên, chuyện nên làm, chuyện chưa, hoàn toàn không khơi dậy nổi một chút hứng thú. Hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân hắn đã lâu lắm rồi chưa trải qua một chuyện vui vẻ thật sự nào, không có chuyện nào khiến hắn có thể cười ra tiếng từ đáy lòng, cảm xúc dường như theo thân thể bị bóc mẽ ra ngoài, biểu hiện xuất hiện trên mặt, với cảm xúc chân thật, chẳng qua chỉ là phản xạ có điều kiện, hoàn toàn không mang theo ý nghĩa gì.

Hắn vừa hoang thành thủ tục khám bệnh là lúc cao điểm của bệnh viện, toàn bộ thành phố này dường như đều chen vào bệnh viện , không được chứng kiến cảnh tượng này, hắn vĩnh viễn cũng không biết có nhiều người như vậy đồng thời cùng trải qua sinh lão bệnh tử, những đau khổ cứ thế được phóng đại, lại bởi vì quá mức phổ biến lại bị xem thường, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, ngẩng đầu, phía cao cao không có lấy bóng chim bồ câu đón ngày thu sang.

Hắn nhìn mọi người mà mắt cay cay.

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, lúc này điện thoại của hắn vang lên, Diêu Căn Giang ở điện thoại bên kia nói với hắn: “Đã điều tra được người ra lệnh đâm anh lần trước.”

“Ai?” Hắn không chút để ý hỏi, “Lý Triệu Minh?”

“Ngài đã biết?”

“Đoán không khó, ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Hắn là loại người chỉ cần có chút chuyện là biến thành kẻ xúc động ngu xuẩn.”

“Tôi tìm đến hắn, hắn nói muốn gặp ngài.”

“Không gặp.” Mục Dục Vũ lạnh lùng nói, “Hắn theo tôi cộng sự nhiều năm, nên biết tôi là người như thế nào, dám can đảm mua người giết người, sẽ có trả giá xứng đáng, chuyện này anh chiếu pháp luật mà xử lý, hắn thiếu nợ công ty , thiếu nợ tôi, không cần nhớ đến tình bạn cũ cùng hắn.”


“Được.”

“Đợi chút, ” Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ nói, “Nhà của hắn, tôi nhớ rõ hắn có cha mẹ còn khoẻ mạnh…”

“Đúng vậy, vợ hắn luôn ở nhà làm bà nội trợ, hai đứa nhỏ sinh đôi cũng đã học đến trung học cơ sở, mặt khác, hắn còn nuôi ngoài hai cô tình nhân.”

“Có con riêng không?”

“Có một , đã được bốn tuổi, là bé trai.”

“Vậy Triệu Minh nuôi cả một đại gia đình lớn như vậy thật không dễ dàng mà” Mục Dục Vũ trào phúng nói, “, vậy chúng ta cũng không cần đuổi tận giết tuyệt, Lý Triệu Minh là đủ.”

“Vâng.”

Mục Dục Vũ cúp điện thoại, lại ra ngoài, nói với Tôn Phúc Quân : “Đi, tôi trở về công ty.”

“Ngài hôm nay không có chuyện gì quan trọng ” Tôn Phúc Quân bất mãn nói, “Tôi đều đã hỏi trợ lý Lâm , cho bản thân mình một ngày nghỉ ngơi thật tốt, cho dù con lừa có kéo máy cũng phải cho nó thời gian nghỉ ngơi chứ.”

Mục Dục Vũ sửng sốt, lập tức mắng: “Anh đây là mượn lời mắng tôi phải không.”

“Không dám, ” Tôn Phúc Quân cười hớ hớ nói, “Ông chủ, tôi là thấy ngài nếu không đến công ty một ngày , công ty thiếu ngài cũng đâu đến nỗi.”

Mục Dục Vũ tự giễu cười, thấp giọng nói: “Làm sao là công ty rời không được tôi, là tôi rời không được nó, hiểu chưa?”


“Không rõ, ” Tôn Phúc Quân lắc đầu nói, “Tôi chỉ biết là người thì nên nghỉ ngơi.”

“Được rồi, tôi ban đầu không biết anh dong dài như vậy.” Mục Dục Vũ nhấc chân đi phía trước đi, ý bảo Tôn Phúc Quân đuổi kịp, Tôn Phúc Quân chạy chậm đuổi theo hắn, cười nói: “Ngài đừng ghét bỏ tôi lắm miệng, tôi còn muốn hỏi ngài một câu, tối hôm qua , sau đó ngài lại ngủ mê man như vậy?”

Mục Dục Vũ khẽ nhíu mày nói: “Vẫn còn, chẳng qua tôi mất ngủ thật lâu, uống thuốc cũng ăn không ngon, có thể ngủ thì thật tốt.”

“Đó là lý do vì sao ngài bảo tôi trông chừng đến đánh thức ngài? Ngài sợ ngủ quá sâu tỉnh không được?”

Mục Dục Vũ mỉm cười hỏi: “Nghề phụ của anh là bác sĩ?”

“Không phải, ” Tôn Phúc Quân cười lắc đầu, “Cha tôi có cách trị mất ngủ, nhưng tôi không dám giới thiệu cho anh, cái này phải tìm hiểu rõ ràng mới được.”

“Nhìn không ra, chuyện của cha anh còn rất nhiều.”

Tôn Phúc Quân như là nghe không ra trong giọng nói hắn có đùa cợt, tiếp tục cười nói: “Nông thôn thôi, tất nhiên không giống trong thành phố, chuyện thú vị lải nhải cả ngày cũng không hết, ngày nào đó có rảnh tôi sẽ lại nói cho ngài.Bây giờ trở lại vấn đề mất ngủ, ngài ngủ có nằm mơ không?”

Mục Dục Vũ dừng lại cước bộ, hắn quay đầu lạnh lùng nhìn Tôn Phúc Quân, giọng điệu âm trầm hỏi: “Anh tối hôm qua nghe thấy tôi nói nói mớ?”

“Không.” Tôn Phúc Quân lập tức lắc đầu, biểu tình chân thành tha thiết nói, “Ngài nói mớ thì tốt rồi, tôi chỉ là cảm thấy ngài tối hôm qua ngủ rất sâu, tôi gọi đã lâu ngài cũng chưa tỉnh, cảm giác giống như, giống như…”

“Nói thẳng.” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn.


“Dường như giống đã chết.” Tôn Phúc Quân nhanh chóng trả lời hắn.

Mục Dục Vũ trầm mặc , lập tức không nói được một lời, tiếp tục đi về phía trước , Tôn Phúc Quân đi theo phía sau hắn cũng không dám nói thêm nữa. Chờ hai người đi đến cửa bệnh viện, Mục Dục Vũ mới nhẹ giọng nói: “Tôi có vài ngày không gặp Nghê Xuân Yến , cô ấy sao rồi?”

“A, cô ấy nha, không phải vội vàng khai trương cửa tiệm mới sao?” Tôn Phúc Quân trả lời hắn, “Cửa tiệm kia tôi đã xem qua, ở nơi khá nhỏ, nhưng vị trí tốt, nhưng như vậy so với ban đầu là tốt rồi, Xuân Yến cũng không bỏ ra chi phí nhiều, chỉ là thuê người sơn lại tường, làm một ít băng ghế bát đũa mới. Đúng rồi, cô ấy có nhờ tôi xin phép với ngài, tôi đã quên mất.”

Mục Dục Vũ liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày nói: “Xin phép? Tôi cũng không đồng ý, ai nói cho cô ấy có thể loạn như vậy ?Đây là bỏ bê công việc. Hiểu hay không?”

“Ai, tiên sinh, ngài thật không phải, cô ấy cũng chỉ làm cho ngài vài việc vặt, ngài xem…”

“Anh cũng cho rằng vô tổ chức vô kỷ luật không thành vấn đề?Anh cứ như vậy thì làm sao quản lý người phía dưới?” Mục Dục Vũ tăng thêm giọng điệu.

Tôn Phúc Quân lập tức câm miệng.

Mục Dục Vũ chính mình mở cửa xe ngồi vào , đối Tôn Phúc Quân nghiêm khắc nói: “Anh không cần đi theo tôi , trở về mang theo cấp dưới luyện tập cho tốt, mai tôi lại đến kiểm tra, ai muốn dám tản mạn tránh công, thì đừng có mong thàng công!”

Hắn phanh một cái đóng cửa xe, lão Trần thấy hắn giận dữ, ở chỗ lái xe thật cẩn thận hỏi: “Tiên sinh, chúng ta đến công ty sao?”

“Đến công ty làm gì? Nơi đó đâu cần tôi phải đến, vài phó tổng ngay cả quản lý đều có thể điều khiển được rồi !” Mục Dục Vũ tức giận trả lời.

Lão Trần không nghĩ bị dập đến vậy, có chút xấu hổ cười cười, hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu?”

Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ nói: “Anh đợi lát nữa.”

Hắn lấy ra điện thoại, gọi đến di động trợ lý Lâm, tiếng chuông vang lên nhanh chóng được nhận lấy.

“Tiên sinh, ngài có gì phân phó?”


“Cửa tiệm đó địa chỉ ở đâu?” Mục Dục Vũ đè nặng cổ họng hỏi.

“Cửa tiệm gì?” Trợ lý Lâm hoang mang hỏi.

“Chính là cửa tiệm của Nghê Xuân Yến, anh tìm cho cô ta, địa chỉ!” Mục Dục Vũ tính tình không tốt lắm , cả giận nói: “Có như vậy anh cũng không hiểu sao? Cửa tiệm người ta khai trương anh cũng không báo tôi một tiếng? Anh chính là làm việc như vậy sao?”

“A, tôi không biết…” Lâm trợ lý không hổ là theo hắn vài năm, rất nhanh thay đổi khẩu khí nói: “Thật xin lỗi tiên sinh, là tôi sơ sót, tôi hiện tại lập tức cho ngài địa chỉ. Ngài chờ một chút.”

Lâm trợ lý ở bên kia nhanh chóng thông báo, Mục Dục Vũ lại thuật lại cho lão Trần nghe, lão Trần không nói hai lời, nhấn chân ga chạy nhanh đưa ông chủ đi.

Mở ra cửa xe, lão Trần đột nhiên nói một câu: “Tiên sinh, nếu người ta khai trương cửa tiệm, chúng ta như vậy tay không đi có thích hợp hay không?”

Mục Dục Vũ mở mắt ra, bất mãn nói: “Tôi tự mình đến đây, còn chưa đủ nể tình?”

“Không phải ý tứ này, tôi cảm thấy là, ngài cùng cô kia là bạn học cũ phải không?Người ta cũng giúp không ít việc của phu nhân, đó cũng không thuộc phạm trù công việc của cô ấy, là cô ấy dựa vào giao tình của ngài và phu nhân mà làm, anh đến tôi đi, chúng ta đến đây mang theo gì đó, người ta trong lòng không phải càng thoải mái?”

Mục Dục Vũ còn thật sự tự hỏi có chuyện này sao, gật gật đầu, nói: “Anh đi trên đường ngừng lại một chút, mua, mua thạch hoa quả đi, thằng nhóc kia thích ăn. Về phần lớn thì…”

Hắn bỗng nhiên trầm mặc , hắn nhớ tới sự thật thân thể Nghê Xuân Yến gầy yếu , mặt mày xanh xao, đột nhiên trong lòng giống như có những cây kim nhỏ đâm , hắn nhớ tới người phụ nữ này vì hắn nấu những đồ ăn ngon miệng, nghe nói tất cả đều là cô tự mình đi mua sách và tìm hiểu, cô nấu cho hắn bát nước đường đỏ, ở giây phút mẹ nuôi hắn rời xa, hắn chịu đựng không nổi nữa, nhưng bả vai của cô giúp đỡ, cho hắn dựa vào.

Rất gầy, hắn nghĩ, cô rất gầy, nếu có thể đẫy đà như trong mơ thì thật tốt, ôm vào lòng cũng thật mềm mại , tựa vào trong lòng hắn, ấm áp của da thịt chẳng thể nào ngăn chặn được sự khao khát hạnh phúc nơi hắn.

Tựa như người đàn ông lang thang trong đêm đen, không thể ngừng được khát khao tìm đến ngọn đèn dầu.

Hắn nắm chặt hai tay, trong nháy mắt cảm xúc mênh mông, hắn nghĩ có một số việc quyết định không hề khó khắn như vậy, hoàn thành nó không phải đấu tranh như vậy, hắn nghĩ Mục Dục Vũ hắn có cái gì không thể làm ?Hắn làm chuyện gì, cũng không cần giải thích cùng người trong thế gian này, chỉ cần có thể đạt được khát vọng trong trái tim hắn là đủ rồi.

Chỉ cần tôi rõ ràng, tôi khát vọng cái gì thì tốt rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận