Không Gian Song Song

Hôm nay hắn đã gọi, Mục Dục Vũ ba mươi tuổi, gọi tên một người phụ nữ cùng tuổi, hắn đột nhiên tựa như trải qua một đại tuần hoàn, trở lại thời điểm nguyên sơ trước đây.Tên Nghê Xuân Yến  được gọi, cô liền quay đầu lại, kinh ngạc trừng mắt to.”



Nghê Xuân Yến ở trong lòng hắn không khóc bao lâu, bởi vì cô nhanh chóng phát hiện hai người tựa vào nhau thật sự không ổn, cô bắt đầu giãy dụa, cô càng giãy dụa, Mục Dục Vũ càng không chịu buông tay, tựa như một trận đấu thể thao,  hai bên thi đấu bất giác chìm vào cuộc cạnh tranh, tấc đất cũng không cho, dường như  chỉ lơ là chút xíu, thì sẽ thua. Nghê Xuân Yến là người làm việc nặng, cánh tay không giống những người phụ nữ bình thường không có lực, nhưng dù vậy, cô cũng không phải là đối thủ của Mục Dục Vũ.Tay  Mục Dục Vũ càng siết chặt , hắn không cố ý đã sử dụng kỹ năng được học, hắn không nghĩ  nhiều như vậy, hắn cũng chỉ là có cảm giác, người phụ nữ này đẩy hắn, muốn rời đi, nhưng mà hắn không muốn cô rời đi, hắn vì cô hành động bướng bỉnh mà giận dữ, hắn không rõ vì sao như vậy? Người phụ nữ này rõ ràng có thể  yên lặng, mềm mại tựa vào trong lòng hắn, nghe hắn an bài là tốt rồi.

Nhưng Nghê Xuân Yến không muốn. Cô đau ai u ra tiếng, Mục Dục Vũ  lúc này mới phát hiện tay siết chặt, hắn vội vàng buông ra cánh tay, Nghê Xuân Yến liền như con thỏ giống nhau vội vã lùi lại, cách hắn ba bốn bước xa, trên mặt nước mắt chưa khô, nhưng là ánh mắt lại rõ ràng kiên quyết.

“Thái độ của cô là gì chứ?” Mục Dục Vũ khẽ quát một tiếng, hắn không chút nghĩ ngợi,  trước tiên phát giận, “Tôi chỉ là an ủi cô, này, chuyện này ở nước Mỹ bình thường, không ý tứ gì khác, cô nghĩ đi đâu vậy, hả? !

Nghê Xuân Yến khóe miệng run nhè nhẹ, cô đưa tay lung tung ở trên mặt lau một phen, nàng tùy tay đem bím tóc kéo ra sau đầu, khàn khàn nói: “Tôi không phải có ý  này…”

“Vậy cô có ý gì?” Mục Dục Vũ trong lòng tràn ngập thất bại và vô cùng lo lắng, hắn đang nóng lòng xác định cái gì,  hắn lại không biết xác định từ đâu, hắn tiến lên trước một bước, Nghê Xuân Yến lập tức lui về phía sau từng bước, như động vật sợ hãi vậy, hình ảnh đáng thương trước mắt khiến tâm tình phức tạp của Mục Dục Vũ trực tiếp châm thành tức giận, hắn làm sao? Không phải chỉ ôm cô  một chút, chẳng lẽ hắn không xứng sao? Rốt cuộc con mẹ nó là ai không xứng? Mục Dục Vũ không để ý đối phương kháng cự vươn tay trực tiếp bắt nhanh lấy cánh tay cô, cả giận nói: “Cô trốn cái gì mà trốn? Mẹ kiếp, tôi đối với cô sao? Tôi nói cho cô, chỉ là tôi thấy cô đáng thương, đừng tự cho là thông minh…”

“Tôi không tự cho là thông minh…” Nghê Xuân Yến lắc đầu, nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra bi thương mà Mục Dục Vũ không hiểu, bi thương kia tựa hồ là quanh năm suốt tháng tích góp từng tí một , là lần lượt hắt nước lạnh vào mình để không thể không nhận rõ sự thật . Nghê Xuân Yến lúc này ngược lại im lặng , cô ngang bướng ngẩng đầu lên, hấp hấp cái mũi, mang theo ý thương lượng hỏi: “Buông tôi ra, được không?”

Mục Dục Vũ cau mày, cuối cùng vẫn là không thể không buông tay, Nghê Xuân Yến xoa xoa cánh tay bị hắn nắm, cuối đầu không biết suy nghĩ cái gì, từ góc độ này nhìn qua , tóc mai lung tung, gương mặt tái nhợt, ngũ quan đều giống như vừa trải qua chuyện hoảng sợ. Lông mi của cô rất dài, mũi khá thon, cằm độ cong hơi chút gấp khúc, tướng mạo như vậy, chỉ cần dáng người thêm chút đầy đặn  thì cô cũng khá đẹp. Nhưng mà cô không có, trong năm tháng vô hình cô trải qua đã phủ một lớp bụi tầng tầng lên đó, lại một tầng tầng ma sát thành vết chai.

“Tôi không nghĩ nhiều, Mục Dục Vũ, ” Nghê Xuân Yến \ co rúm khóe miệng lo lắng cười cười, “Tôi chỉ là một đầu bếp, tôi có thể nghĩ cái gì? Tôi  không nghĩ nhiều.”

“Tôi, tôi cũng không phải có ý đó…” Mục Dục Vũ khó khăn mở miệng, hắn nghĩ nên giải thích, lại phát hiện không thể nào giải thích.


Giải thích cái gì đây? Nội tâm hắn bối rối, có chút mềm mại , có chút hoảng loạn, còn có chút đau, nhoi nhói như một bị ném một viên đá xuống mặt hồ, từng vòng từng vòng mở rộng, lại dần mờ nhạt đi. Hắn có thói quan tính kế, Nghê Xuân Yến lại làm cho hắn đau lòng, lại làm trái tim hắn rung động, nhưng cô dù sao cũng chính là Nghê Xuân Yến.

Cô chính là Nghê Xuân Yến, mà hắn vẫn là Mục Dục Vũ.

“Mục Dục Vũ, ” Nghê Xuân Yến cúi đầu, thanh âm rất nhẹ nói, “Tôi chỉ là một người nhỏ bé, tôi không có kiến thức về những giao tiếp nước ngoài,  tôi chỉ học qua một ít ở trường, chưa từng đến chỗ nào, cũng không học quá vài năm,  tôi không hiểu đây là chuyện người nước ngoài, cho nên mới phản ứng như vậy, anh thông cảm cho”.

Mục Dục Vũ lại cảm thấy bị đâm vào ngực, gật gật đầu.

Nghê Xuân Yến vừa cười , cô dường như rất am hiểu nụ cười này, mang theo ba phần tự giễu, cười không đến được mắt, chính là giống một cái tấm chắn chống đỡ mình, có  gió thổi cỏ lay, theo thói quen cô lại lấy tấm chắn đó ra.

“Tôi không văn hóa, không hiểu đạo lý, nhưng tôi cân nhắc , người này khác tôi, đúng bổn phận thôi, tôi là một đầu bếp, phòng bếp nên là nơi tôi đứng , tôi không lấy không tiền công nhà anh, tôi sẽ làm việc thật tốt. Anh không cần phải thưởng riêng cho tôi,  đều là điều tôi nên làm.

Tay cô vươn ra sờ sờ áo mới trên mình, có chút lưu luyến, nhưng rốt cuộc cắn răng bắt đầu cởi bỏ nút thắt, sau đó, tỉ mỉ gấp lại, thả lại vào trong túi giấy. Mục Dục Vũ thưởng trước một bước nói: “Tôi nói đưa cho cô rồi sẽ không nhận lại, cô nếu không nhận tôi liền ném.”

“Tôi không lấy không.” Nghê Xuân Yến lắc đầu nói, “Anh cứ khấu trừ vào tiền lương của tôi.”

“Nghê Xuân Yến, ” Mục Dục Vũ trầm giọng nói, “Nói nhiều như vậy sao cô còn như vậy? Đừng không hiểu chuyện …”

Nghê Xuân Yến không để ý tới hắn, nhưng thật ra cúi đầu nhìn cái áo trong giấy , làm cô lưu luyến không thôi, sau đó cô thở dài, có chút mệt mỏi nói: “Tiên sinh, anh thật tốt.”


“Cái gì?”

“Anh thấy tôi đáng thương, giúp tôi rất nhiều việc, ” cô mỉm cười, nói, “Anh còn không xem thường Tiểu Siêu nhà tôi ngu ngốc, còn nhớ đến mua áo cho nó, anh thật tốt.”

Mục Dục Vũ quả thực muốn hoài nghi Nghê Xuân Yến có hay không đang châm chọc hắn , nhưng hắn biết là không phải, bởi vì  biểu tình Nghê Xuân Yến rất tự nhiên,  cô cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện cho cô như vậy, là vì tốt bụng, nhìn cô đáng thương. Cô biết  từ đáng thương hắn đang nói này khi dùng là nghĩa xấu, dù cho hắn có dùng những từ thô lỗ trước mặt cô, Nghê Xuân Yến lại một lần nữa lựa chọn tha thứ.

Hoặc là cũng không thể nói là tha thứ, càng xác thực mà nói, là cô lại một lần nữa lựa chọn miễn cưỡng chấp nhận điều này.

Chính là thừa nhận lòng tốt của hắn, không suy nghĩ nhiều, bất động, không nên phỏng đoán điều gì khác ngoài sự thương cảm.

Hiển nhiên đó là kinh nghiệm cuộc sống của Nghê Xuân Yến, trong hiện thực khó khăn và đau khổ nhiều lắm,  cô không thể không lý giải mỗi một thái dộ bình thường, chỉ cần nhận thì tốt rồi, đấu tranh rất hao phí sức lực, thay đổi  lại rất xa xôi , hy vọng xa vời, cô chẳng phải  chỉ có thể sau này lui từng bước, chỉ cần làm  việc là tốt rồi.

“Cái áo này  thật là đẹp mắt,  chị em chúng tôi mấy năm nay mới có được một cái áo mới để mặc, Tiểu Siêu khẳng định sẽ phá hư , ” Nghê Xuân Yến khẽ cười, đại khái là muốn  nghĩ đến Tiểu Bạch ngốc, giờ phút này tươi cười nhu hòa không ít, “Cửa tiệm nhà chúng tôi rất ít quy tắc  , Lâm trợ lý nói lại cho tôi mướn vài người, tôi nghĩ cửa tiệm khai trương rồi, sau này tôi đến đây nửa ngày trở về nửa ngày, có thể không?

Mục Dục Vũ không nói chuyện.

“Tôi sẽ không lười biếng, tôi sẽ hoàn thành công việc hết ở đây.” Nghê Xuân Yến nói, “Tiệm vừa khai trương, tôi không thể rời đó được.”


“Biết rồi.” Mục Dục Vũ gật gật đầu.

“Tôi nên đi rồi, cũng đã đến giờ .” Nghê Xuân Yến nói xong câu này, xoay người đem áo len vừa mới cởi, cầm túi giấy, hướng Mục Dục Vũ cười cười, cúi đầu xoay người bước đi.

Mục Dục Vũ không nói được một lời, hắn thấy qua rất nhiều lần cô rời đi, hắn không biết từ khi nào hắn lại ngóng trông chuyện cô quay lưng rời đi như thế. Hắn giờ phút này trong lòng cuồn cuộn, có rất nhiều lời nói, rất nhiều ý niệm trong đầu, đều bức đến điểm tới hạn, nhưng lại bị hắn kìm chế xuốn, hóa thành một tiếng thở dài không cam lòng. Ngay tại giây phút này, Mục Dục Vũ đột nhiên không rõ chính mình vì sao chỉ có thể thở dài , hắn từ một loại dục vọng sử dụng , loại dục vọng nếu đi tìm nguồn gốc,  thì chính là cảm giác thỏa mãn mới được ôm Nghê Xuân Yến, hắn nghĩ có thể nghiệm  lại một lần, tựa như người khát nưỡ, chỉ uống một ly nước thì làm sao đủ?

Mục Dục Vũ chạy ra ngoài, hắn chạy qua nhà ăn, chạy qua hành lang dài, chạy qua phòng tiếp khách,  hắn chạy qua cửa lớn đuổi theo Nghê Xuân Yến. Hắn thấy Nghê Xuân Yến mở ra cửa kính, Mục Dục Vũ hợp thời mở miệng gọi lại cô: “Nghê Xuân Yến.”

Trong nháy mắt này, hắn đột nhiên nghĩ đến cô gái nhiều năm trước kia,  cô đuổi theo phía sau, buồn cười mà chấp nhất hô lớn tên hắn, khi đó hắn có từng trả lời qua không? Không có. Có từng giống như vậy gọi qua tên cô? Không có.

Hôm nay hắn đã gọi, Mục Dục Vũ ba mươi tuổi, gọi tên một người phụ nữ cùng tuổi, hắn đột nhiên tựa như trải qua một đại tuần hoàn, trở lại thời điểm nguyên sơ trước đây.Tên Nghê Xuân Yến  được gọi, cô liền quay đầu lại, kinh ngạc trừng mắt to.

Mục Dục Vũ đi qua , bởi vì hắn vừa mới chạy nên hô hấp dồn dập, hắn kiệt lực áp chế hơi thở, đi qua , hắn vẫn là tiếp nhận  túi giấy trong tay Nghê Xuân Yến, đem áo kia lấy ra. Không giống ban nãy hắn khoác áo cho Nghê Xuân Yến, lúc này đây, hắn có vẻ thong dong tự nhiên nhiều lắm, hắn im lặng đem áo mặc vào, thay cô thắt nút thắt, lúc này mới có thời gian rỗi thưởng thức, bởi vì màu sắc, Nghê Xuân Yến sắc mặt có vẻ đẹp mặt rất nhiều.

Thì ra người phụ nữ này cũng biết , cô thích màu sắc tươi sáng, mà làn da cô cũng rất hợp với những màu sắc đó, càng mang càng hợp, vô cùng tươi sáng.

“Anh…”

” Cái áo này là tôi mua riêng cho cô, ” Mục Dục Vũ mặt không chút thay đổi nói, hắn sống nhiều năm như vậy, trải qua không ít phụ nữ, gặp qua mỹ nữ như mây, nhưng mặc quần áo gần gũi như vậy là lần đầu.  Kinh nghiệm của hắn rỗng tuếch, hắn liền như đầu hồi yêu đương, tim đập gia tốc,  muốn nói cái gì đều phải suy nghĩ đến ba lần, nhưng nói đến bên miệng lại cảm thấy nói cái gì cũng không thích hợp. Hắn ho khan một tiếng, cuối cùng dùng một loại tuyên cáo đối phương nghiêm túc nói: “Không phải nhìn cô đáng thương, là tôi muốn làm như vậy, hiểu chưa?

Nghê Xuân Yến bị hoàn toàn dọa ngốc, cô ngơ ngác lắc đầu.

Mục Dục Vũ tức giận nói: “Còn có cho cô mượn tiền mở tiệm, giúpcô tìm của hàng mặt tiền, à, đúng rồi, ngay từ đầu để cho Đại Quân đến giải vây đám lưu manh du côn, đây đều là tôi phân phó , chiếu theo ý tứ tôi mà làm. Người mà cô nợ tình là tôi, không phải Tôn Phúc Quân, có biết hay không?


Nghê Xuân Yến hoảng, lắp bắp nói: “Tôi, tôi tôi ngay từ đầu không biết, bây giờ đã biết.”

Mục Dục Vũ lạnh lùng nói: “Cho nên việc nấu cơm cho tôi là của cô. Cô cũng không được trốn việc”

“Ừ.” Nghê Xuân Yến gật đầu, “Tôi, tôi cũng có ý này.”

“Vậy cô ngay từ đầu còn không đồng ý!” Mục Dục Vũ chỉ trích cô, ” Cô còn muốn tôi tự mình đến mời!”

“Cái đo, tôi chỉ là thấy , tôi,  tay nghề tôi bình thường…”

“Bây giờ còn không nhận những thứ tôi đưa!” Mục Dục Vũ tiếp tục chỉ trích cô, ” Cô tính lấy thái độ này cảm ơn tôi?”

“Tôi…” Nghê Xuân Yến bị hắn nói có chút xấu hổ, gục đầu xuống nói, “Tôi không không biết xấu hổ…”

“Tôi không cảm thấy cô đáng thương.” Mục Dục Vũ lại lặp lại một lần.

“Hả?” Nghê Xuân Yến ngây ngô ngẩng đầu nhìn hắn.

Mục Dục Vũ khóe miệng gợi lên, vuốt cổ áo cô, đem nó đứng lên, ôn hòa nói: “Đi, tôi đưa cô trở về.”

“Không…” Nghê Xuân Yến quá sợ hãi.

“Cô xem, cô lại như vậy.” Mục Dục Vũ nhìn cô một cái, không khỏi phân trần nói, “Đừng dài dòng, đi thôi. Tôi mở cửa xe.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận