Không Gian Song Song

Hắn cho dù không xem phim truyền hình lãng mạn,  nhưng cũng biết lúc này nên đuổi theo  ôm lấy cô, thì lúc này hắn sẽ thắng.Nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn chỉ là có chút cảm giác mơ hồ, hắn thích Nghê Xuân Yến ở bên người, thích xem cô vì hắn làm gì đó, thích cô giống như bảo vệ cho con mà xông ra đánh người, này đó cảm giác đều là một đoạn ngắn, một tia lóe lên, nhưng lại khiến hắn nhấp nháy mắt.”

Đưa Nghê Xuân Yến về nhà tối hôm đó Mục Dục Vũ lại mất ngủ, hắn nằm trên chiếc giường tinh xảo trằn trọc, bị một cảm xúc phấn khởi không rõ tra tấn , sau đó hắn xác định chính mình quả thật ngủ không được, vì thế quyết đoán buông tha cho sự cố gắng đi vào giấc ngủ. Hắn đứng lên, đi đến quầy rượu, rót ra một ly ly Whiskey. Hắn đi đến cửa sổ sát đất tiền, kéo ra rèm cửa sổ uống một ngụm, nhưng bởi vì không có thêm đá mà vị có vẻ chát, đã trễ thế này, hắn cũng lười gọi người phòng bếp dậy. Vì thế hắn chấp nhận lại uống một ngụm.

Bên ngoài ban công có ánh trăng,  màu sắc nâu của rượu hòa quyện với ánh sáng chiếu lên chiếc ly thủy tinh, quơ quơ, dường như đó không phải rượu, mà là một dung dịch niệm trù bản thân.

Hắn mặt nhăn nhíu mày, đem loại này chất lỏng uống hết, sau đó buông xuống.

Hắn cũng không tin rượu có thể làm người bình tĩnh, chưa bao giờ tín, nhưng đêm nay có chút đặc biệt, hắn tìm không thấy một phương thức chính xác, giống  như đáy lòng hắn ủ rượu, lắc lắc lắc lắc, đổ đi  không ít, một lần nghĩ đến biến chất đã lãng quên, nhưng lơ đãng làm mở nắp, lại phát hiện thì ra nó đã lớn lên, hương thơm bốn phía.

Đây mới chân chính là rượu lâu năm, chỉ vì chính mình mà ủ , trộn lẫn với niềm hy vọng không xác định, cũng có tuyệt vọng nói không rõ, chỉ uống một ngụm, liền trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không thể nói.

Mục Dục Vũ cúi đầu nhìn nhìn tay chính mình , ngón trỏ tay phải cùng ngón  với các ngón tay giữa gần lòng bàn tay và các đốt ngón tay  sưng đỏ làm đau, bởi vì hắn vừa mới đánh người. Đã nhiều năm hắn chưa từng tự mình động thủ với ai, nhưng ngay lúc nãy, hắn đưa Nghê Xuân Yến trở về khi đã xảy ra một chuyện nhỏ.

Hắn ở ven đường ngừng xe, Nghê Xuân Yến cùng hắn nói lời từ biệt sau đó liền mở cửa xe đi xuống, nào biết cô vừa đi được một chút, phía đối diện liền có kẻ say xỉn. Kia kẻ say xỉn đi đường không xong, nhưng vì do rượu nên dục vọng dần dần bốc lửa, hắn vẻ mặt cười quái dị, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí bộ ngực Nghê Xuân Yến, ánh mắt dâm tà hạ lưu, đi ngang qua bên người cô loạng choạng cố tình sờ soạng cô. Mục Dục Vũ kia nháy mắt thân thể phản ứng so với đầu óc rất nhanh, hắn một phen đẩy ra Nghê Xuân Yến, không chút nghĩ ngợi, một quyền liên tiếp đánh trên mặt kẻ say xỉn kia. Đối phương bị đánh cước bộ lảo đảo, Mục Dục Vũ lại đi lên một cước đá đi qua, trực tiếp đem người đá lăn quay. Người đàn ông lúc này có chút tỉnh rượu, hùng hùng hổ hổ đứng lên  phản kích, nào biết hắn vừa đứng lên, sau đầu bị một cái giày đập vào đầu, Nghê Xuân Yến một tay cầm giày, một mặt đổ ập xuống đánh , vừa đánh vừa  cao giọng mắng: “Đồ lưu manh ngươi mẹ nó dám chạm vào bà? Còn dám đánh ông chủ bà đây, bà đây không để yên cho ngươi!”

Người đàn ông bị đánh ôm đầu trốn tránh, miệng không sạch sẽ mắng, trên đường lục tục có vài người vây lại xem một người phụ nữ đánh một kẻ lưu manh. Nghê Xuân Yến dường như kinh nghiệm khá nhiều, đối với những người này hồn nhiên bất giác có cái gì, nhưng thật ra kẻ say xỉn tỉnh rượu cảm thấy mất mặt, hắn nhấc tay hung hăng đẩy Nghê Xuân Yến một phen, Mục Dục Vũ ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ một phen đỡ lấy cô, đánh vào cằm người đàn ông đó, sau đó lạnh lùng nói: “Cút!”

Người đàn ông suy nghĩ để hạ được  Mục Dục Vũ  nhưng vẫn còn người phụ nữ mạnh mẽ bên cạnh, tự biết đêm nay không may, đành phải ồn ào chút “Chờ đó cho ông”, vội vàng xoay người bỏ chạy. Nghê Xuân Yến một tay lấy giày trong tay ném đi,  vào chính giữa ngực hắn, mắng: “Có giỏi đừng chạy, đứng lại, xem bà đây đánh chết ngươi.”


Cô ném xong giày, thở hồng hộc, đan chân nhảy đi tìm giày, xoay người xong , quay đầu liếc Mục Dục Vũ một chút, lúc này mới hậu tri hậu giác đỏ mặt, cô cắn môi nghĩ nghĩ, dường như cảm thấy xấu hổ cũng vô dụng, đơn giản nhìn, cùng hắn đối diện không nói được một lời.

Mục Dục Vũ đột nhiên cũng rất muốn cười , hắn nhìn Nghê Xuân Yến bởi vì đánh nhau mà  đỏ mặt, tóc lộn xộn, hệt như một con lừa cứng đầu. Mục Dục Vũ cong lên khóe miệng, lập tức ha ha nở nụ cười. Hắn vẫy vẫy bàn tay vừa mới đánh người, cười đến không thể dừng được, dường như bao nhiêu năm rồi cảm xúc kìm nén được xõa ra hết, hắn thậm chí cũng không rõ ràng cảm xúc lộ ra ngoài mà nôn nóng, trước mặt người phụ nữ mạnh mẽ nhưng ngốc nghếch này, hắn muốn cười, vì thế hắn liền nở nụ cười.

Cảm xúc trực tiếp phản ứng đến vỏ thần kinh, hai người nhất trí cùng cười.

Cô mới vừa mắng người đàn ông lưu manh kia thế nào? Dám đánh ông chủ bà đây, bà không để yên đâu.

Hắn bỗng nhiên đã nghĩ cảnh tượng lúc mới gặp lại Nghê Xuân Yến kia, cô đối mặt với bốn năm tên du côn, ôm khí than lao tới, cao giọng thét chói tai, ai dám đánh em trai bà, bà giết hết.

Cô cũng thật biết che đậy khuyết điểm, bưu mạnh mẽ như một con sư tử cái bảo vệ lãnh thổ,  cô đưa những người mình quan tâm vào một vòng tròn, trêu chọc cô thì có thể, trêu chọc vào người cô bảo vệ trong vòng thì không được.

Hiển nhiên, cô đem Mục Dục Vũ cũng cho vào cái vòng tròn đó, cứ việc lấy danh nghĩa ông chủ.

Nhưng như vậy thì sao? Mục tiên sinh bao nhiêu năm không có người như vậy trực tiếp bảo vệ che chở hắn, hắn có thói quen độc lập tự chủ tự lực cánh sinh, hắn cũng không hối tiếc tự  vấp ngã,  hắn chẳng có thời gian cân nhắc đến cách khác, hắn vẫn cảm thấy hắn là đàn ông có tinh thần thép nhất, nhưng hắn hôm nay lại cảm thấy, thì ra hắn và  Nghê Xuân Yến, không tính đến quan hệ, bọn họ đều là phải một mình một người chống lại điều đó, bọn họ hô hấp cúi đầu và ngẩng đầu đều là một người, không có người chia sẻ, không có người thương lượng, cô độc một mình.

Nhưng mà người phụ nữ này cố tình còn có thể  nỗ lực bao che khuyết điểm, cô thật sự là ngốc đến không có thuốc nào cứu được.


Mục Dục Vũ cười xong , trong lòng ngập tràn trong dòng nước ấm, sau đó hắn đi qua , lại một lần nữa vươn tay cánh tay,  ôm lấy cô, hắn không ôm bao lâu, chỉ là tượng trưng tính ôm một chút, khi cô còn chưa kịp phản ứng khi liền buông ra, sau đó vỗ vỗ của bả vai cô, đối Nghê Xuân Yến nói: “Lần tới tôi đánh người cô cứ đứng bên cạnh mà nhìn, đừng có ngốc mà nhảy ra.”

“nhưng vừa rồi thằng đó đánh anh …” Nghê Xuân Yến có chút ngốc ngốc , theo bản năng trả lời.

“Cũng tốt hơn cô nhảy ra càng thêm rối.” Mục Dục Vũ thấp giọng nói, sờ sờ tóc mai của cô, đem tóc vuốt ra sau tai, nói, “Cũng là cô thấy tôi đánh không lại tên đó?

“Không phải anh không thích hợp đánh nhau sao? Anh lại nhã nhặn lại có văn hóa…” Nghê Xuân Yến đỏ mặt, không được tự nhiên đem tầm mắt nhìn khác.

“Chỉ có cô cho là vậy ” Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, “Cô nghĩ rằng tôi là ai, tôi đánh người đâu chỉ một lần này, sau khi xuất ngoại , còn chuyên học qua như thế nào đánh người.”

“Thật sao?” Nghê Xuân Yến ngạc nhiên .

“Tất nhiên ” Mục Dục Vũ không khách khí nói, “Cho nên lần tới đnà ông đánh nhau, không được xen vào, hiểu không?”

Nghê Xuân Yến bĩu môi, không tình nguyện gật gật đầu.

“Trở về đi, ” Mục Dục Vũ ôn hòa nhìn cô, mang theo ý cười nói, ” Em trai cô sốt ruột đang chờ.”


“Ai, ” Nghê Xuân Yến ứng thanh, xoay người  đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại, khó được xoay nhăn nhó hỏi: “Mục Dục Vũ,anh, tôi, tôi hỏi anh chuyện này.”

“Ừ?”

“Liền, khi nãy, vừa mới, tôi” cô cúi đầu, thẹn thùng hỏi, “Tôi vẫn còn chưa hiểu rõ, cái đó, là phép lịch sự của người ngoại quốc?”

Mục Dục Vũ khó được nổi lên tâm trạng trêu đùa, hắn nghiêm trang hỏi: “Người nào?”

“Giống, giống khi nãy anh mới…” Nghê Xuân Yến liếm liếm môi, khó xử nói, “Tôi chính là muốn nói,  tôi chỉ là người Trung Quốc,lần tới có thể hay không đừng…”

Mục Dục Vũ nhìn ra, cô thật khó xử, cô lại mạnh mẽ, dù bất cứ giá nào ccoo cũng là một người trung thực.

“Cô bây giờ cũng không còn giống như lúc trẻ mà.” Mục Dục Vũ nói, “Năm đó cô cũng như vậy …”

Nghê Xuân Yến ngẩn người, nửa ngày mới hỏi: “Anh còn nhớ sao?”

Mục Dục Vũ gật gật đầu.

“Đáng tiếc, tôi đã không còn nhớ nữa. Đi thôi.” Nghê Xuân Yến nhìn qua, cứng ngắc cười cười, hướng hắn lắc lắc tay, xoay người vội vàng, giống phía sau có ai đuổi theo vội vội vàng vàng chạy đi.

Mục Dục Vũ thật lâu sau đứng im không nói chuyện.


Hắn cho dù không xem phim truyền hình lãng mạn,  nhưng cũng biết lúc này nên đuổi theo  ôm lấy cô, thì lúc này cô sẽ thắng.Nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn chỉ là có chút cảm giác mơ hồ, hắn thích Nghê Xuân Yến ở bên người, thích xem cô vì hắn làm gì đó, thích cô giống như bảo vệ cho con mà xông ra đánh người, này đó cảm giác đều là một đoạn ngắn, một tia lóe lên, nhưng lại khiến hắn nhấp nháy mắt.

Hắn cũng biết chính mình vì Nghê Xuân Yến bất tri bất giác làm rất nhiều chuyện, tính toán rất nhiều, hắn đời này sẽ không thay người khác khác lo lắng qua, hắn vì Nghê Xuân Yến lo lắng , hắn luyến tiếc không muốn cô chịu thiệt, chuyện này đúng là không bình thường. Nó bao hàm cả giấc mơ Mục Dục Vũ khát vọng chờ mong , cũng bao hàm đối  với chuyện cũ ngày xưa tạo thành một sự thương cảm, nó còn có đối với Nghê Xuân Yến một loại trìu mến dễ dàng .

Nhưng hắn không thể xác định, mấy thứ này thêm phân lượng, có thể quan trọng tới trình độ nào?

Hắn thật giống như một chàng trai ngây thơ tiến vào thời kỳ trưởng thành, lại có nhiều lần trải qua tang thương, vì thế nhất động nhất tĩnh giao chiến , một hồi dường như  nghĩ nên cho Nghê Xuân Yến một vị trí thích hợp,  hắn từng có những quan hệ tình nhân ngắn ngủi; một hồi lại theo bản năng cảm thấy quan hệ như vậy dường như không đủ, hắn còn muốn cho càng nhiều, nhưng cái kia càng nhiều chỉ lại cũng không phải hôn nhân, hắn  là người như vậy, kết hôn phí tổn rất cao, hắn là người đề cao lợi ích, không thể không tính toán.

Cho nên hắn vào lúc ban đêm liền mất ngủ, trong đầu cũng  tự hỏi mấy vấn đề này, hắn không nghĩ nhanh như vậy liền cho ra đáp án. Nhưng hắn lại bị các loại trí nhớ đoạn ngắn quấn quanh , một hồi là Nghê Xuân Yến mười sáu tuổi khóc ; một hồi là  cô vừa quay lưng vừa nói”Tôi không nhớ rõ ” mà đàn áp bi thương.

Cô vốn là người phụ nữ nông cạn, nói dối cũng nói không giống, Mục Dục Vũ chịu đựng không vạch trần cô, hắn mơ mơ màng màng nghĩ, lúc thanh xuân còn trẻ như vậy đả kích một cái cô gái tương tư hắn, có lẽ là có chút quá đáng.

Sau đó, bất tri bất giác , hắn đã ngủ. Hắn phát hiện chính mình bước vào trong giấc mơ, thằng nhóc Phỉ Nhiên hướng hắn chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sáng lạn tươi cười, phía sau còn đi theo Tiểu Bạch ngốc i, cũng là vẻ mặt đồng dạng sáng lạn tươi cười.

“Ba ba ba ba, chúng ta hôm nay thật sự đi chơi công viên sao? Là thật vậy chăng?”

“Anh rể anh rể, em muốn ngồi thuyền hải tặc, anh dẫn em ngồi thuyền hải tặc.”

Mục Dục Vũ có chút mờ mịt, hắn giương mắt nhìn về phía một bên, phát hiện Nghê Xuân Yến đi theo Mục Giác đứng ở một bên, Mục Giác trên mặt mang theo nụ  cười dịu dàng, đối hắn nói: “Đi thôi Tiểu Vũ, hiếm khi bọn nhỏ vui vẻ như vậy, hôm nay chúng ta cả nhà đi ra ngoài hoạt động, coi như cho con  cùng tiểu Yến kỷ niệm ngày kết hôn .”

“Thật tốt quá thật tốt quá, ba mẹ hai người mỗi ngày đều kỷ niệm đi, ” Mục Phỉ Nhiên vây quanh chân hắn nhảy tới nhảy lui, ồn ào nói, “Bà nội đều nói rồi, ba ba chúng ta đi nhanh đi, chậm liền không thấy cá heo biểu diễn .” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận