Không Gian Song Song

Mục Dục Vũ không nhịn được cười , hắn tự nhiên mà vậy vươn tay bắt lại bả vai cô, thật giống như động tác nãy đã  lập lại trăm ngàn vạn lần  trở nên bình thường, thân thể của cô nằm gọn trong lòng hắn, giống như có loại bánh răng khớp với bánh răng hoàn chỉnh”

Mục Dục Vũ phát hiện bất tri bất giác cảnh tượng chuyển đổi , hắn thật sự đặt mình trong cái gọi là công viên trò chơi, thời gian là buổi tối, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc treo xung quanh sân chơi. Người ngược xuôi rất nhiều, tiếng vang âm nhạc từ những vòng quay xe ngựa gỗ; người bán kẹo bông và bong bóng mang mặt nà chú hề đủ kiểu tươi cười, trêu bọn nhỏ cười ha ha; còn có người đàn ông ảo thuật đứng trước cửa trại , cười hớ hớ mời du khách đánh giá. Cách đó không xa còn có một chỗ đèn thủy tinh rực rỡ, cách thật xa vẫn nghe thấy tiếng hoan hô bên trong.

“Ba ba, nhanh chút, ba nhanh chút, ” Phỉ Phỉ vừa kéo hắn, vừa không quên quay đầu ồn ào, “Cậu nhỏ phải theo sát con nha, bằng không để  lạc thì cậu đừng khóc đó.”

Tiểu Siêu lộ vẻ khuôn mặt tươi cười, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không đem lời Phỉ Phỉ nói vào tai, chỉ chốc lát liền bước xuống vài bước xa, ngôc ngốc nhìn một bên bán kẹo kéo đến ngẩn người. Thằng nhóc Mục Phỉ Nhiên quay đầu vừa thấy liền  nóng nảy, buông ra tay Mục Dục Vũ đương lôi kéo, bịch bịch chạy về cầm vạt áo cậu nhỏ, kéo đi phía trước, một bên còn cau mày học giọng điệu mẹ nó  lải nhải lẩm bẩm nói: “Không thèm nghe người ta nói sao, ra cửa không phải nên theo sát người sao? Thật sự là, t không nhìn cậu một chút cũng không được, cậu bây giờ phải hiểu chuyện chứ…”

Nó nói còn chưa dứt lời, chợt nghe Nghê Xuân Yến ở một bên mắng nói: “Thằng nhóc con, tại sao nói chuyện với cậu như vậy?

“Con mặc kệ cậu nhỏ mẹ cũng mắng con,  con quản mẹ cũng mắng, bây giờ tính làm sao mới đúng đây?” Phỉ Phỉ quyệt miệng.

Nghê Xuân Yến lấy ánh mắt trừng nó, nó cười hì hì trốn sau lưng Tiểu Siêu, đưa đầu ra, có kết luận nói: “Mẹ cũng thật phiền.”

“Cái thằng nhóc con con, còn có thể tranh luận , ba ngày không đánh da ngứa phải không?” Nghê Xuân Yến vừa nói vừa giả bộ kéo tay áo.

Phỉ Phỉ nở nụ cười vang, nhanh như chớp chạy đến Mục Giác kia, Mục Giác sợ nó té ngã, vội mở ra cánh tay ôm lấy nó,  thằng nhóc cáo trạng nói: “Bà nội người xem mẹ ta không thèm quan tâm còn muốn đánh con nữa.”

Mục Giác cười hớ hớ nói: “Còn không phải con không ngoan?”

“Con rất  ngoan mà,  con đi theo cậu nhỏ chơi đùa, con sẽ quan tâm cậu, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ bà nội bố trí.”

“Ừ, thật sự là đứa trẻ ngoan ” Mục Giác đến gần nói, “Quay đầu nói mẹ con đi, này, nơi này có hai mươi đồng tiền, con mang theo cậu nhỏ đi qua kia mua kẹo bông được không?”


“Tùy tiện mua? Thích mua gì cũng được?”Thằng nhóc lập tức vui vẻ, mắt hấp háy hỏi.

“Ừ, tùy tiện mua.” Mục Giác gật gật đầu.

Thằng nhóc hoan hô một tiếng, lập tức lấy tiền, chạy tới giữ chặt Tiểu Bạch ngốc, ồn ào, “Mua kẹo bông mua kẹo bông .”

Mục Dục Vũ phát hiện bản thân đứng ở một bên nhìn, khóe miệng nhịn không được gợi lên, hắn khụ một tiếng, giữ chặt Nghê Xuân Yến đang theo sau, nhẹ giọng nói: “Để cho bọn nhỏ tự mình mua.”

Nghê Xuân Yến có chút lo lắng nói: “Bọn nó mua được không? Người nhiều đến vậy đi lạc làm sao bây giờ?

“Lạc một chút cũng sẽ không chết.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói.

“Có ai làm ba như anh sao?” Nghê Xuân Yến bất mãn đẩy  hắn một chút, tay dùng sức rất nhẹ, chẳng khác nào gãi ngứa. Mục Dục Vũ không nhịn được cười , hắn tự nhiên mà vậy vươn tay bắt lại bả vai cô, thật giống như động tác nãy đã  lập lại trăm ngàn vạn lần  trở nên bình thường, thân thể của cô nằm gọn trong lòng hắn, giống như có loại bánh răng khớp với bánh răng hoàn chỉnh. Đây là vợ của  Mục Dục Vũ, cô gọi Nghê Xuân Yến, bọn họ ở  cùng nhau rất nhiều năm , thân thuộc đến nỗi hơi thở dường như dung hợp, như rễ nối với rễ.

“Ai ai, còn đang ở bên ngoài, đừng quấy, để cho làm cho hai thằng nhóc con chê cười.” Nghê Xuân Yến ngượng ngùng đẩy đẩy hắn.

“Chê cười? Bọn nó dám?” Mục Dục Vũ nhíu mày trầm giọng nói.

Nghê Xuân Yến cười một tiếng, tay  sờ sờ của mặt hắn, dịu dàng nói: “Được, biết anh là gia trưởng, uy phong rất nhiều. Nhưng  nhà chúng ta thật vất vả đi chơi một chuyến, đừng phụng phịu , nhanh cười một cái, đừng dọa đến bọn nhỏ.”

Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói: “Cũng không phải đùa giỡn, có cái gì buồn cười?”


“Anh nha, ” Nghê Xuân Yến thây anh không thèm để ý, đáy mắt tràn đầy yêu thương  nhìn hắn, sau đó cúi đầu, từ cái túi  trên tay lấy ra một cái hộp, đưa cho hắn nói: “Này, quà.”

“Còn có quà?” Mục Dục Vũ có chút ngoài ý muốn, hắn tiếp nhận cái hộp nhỏ, lắc lắc hỏi: “Có cái gì ở trong hả?”

“Đừng dùng sức lắc vậy, đợi chút nữa rồi xem.” Nghê Xuân Yến đoạt lấy cái hộp kia, mở ra , bên trong là một khối  gọc bình an xanh biếc,  xâu qua sợi dây màu đỏ, đỏ và xanh hòa quyện vui mừng. Ngọc kia không được tốt lắm, lấy Mục Dục Vũ ánh mắt,liếc mắt một cái có thể nhìn ra bên trong chứa không ít tạp chất, nhưng Nghê Xuân Yến  cẩn thận cầm lấy, hắn ngược lại một câu không tốt nói cũng không nên lời.

“Đến đây, cúi đầu.” Nghê Xuân Yến mở sợi dây, hàm chứa tươi cười nói, “Em đến chùa thắp hương lễ phật , mọi người đều nói, cái này giữ bình an tốt nhất”.

Mục Dục Vũ thở phào một hơi, sau đó, hắn hiếm khi tranh luận thuận theo Nghê Xuân Yến, cúi đầu, tùy ý để người phụ nữ kia đeo sợi dây vào trên cổ.

Đeo xong rồi, Nghê Xuân Yến còn vỗ vỗ ngực của hắn, có chút đỏ mặt, còn cố tình muốn trừng hắn, nghiêm chỉnh nói: “Em nói cho anh, mua cái này thật không dễ chút nào, anh nếu dám bỏ ra, em không tha cho anh đâu.”

“Xấu muốn chết.” Mục Dục Vũ chán ghét nói.

“Xấu cũng không cho bỏ, có nghe thấy không?”

“Biết rồi, xấu đến mấy cũng là thứ vợ đưa, chẳng phải là coi trọng mình sao?” Mục Dục Vũ gợi lên môi trêu chọc nói, “Ai bảo lại cưới em chứ.”

Nghê Xuân Yến cười đánh hắn một chút, nói: “Em phải xem kia hai thằng nhóc đó, không biết ăn đến bao nhiêu rồi. Anh ở cùng với mẹ nhé.”


“Biết rồi.”

Nghê Xuân Yến chạy về hướng đám đông, Mục Dục Vũ giật nhẹ mảnh ngọc kia, nghĩ nghĩ, hay là chê nó xấu, vì thế nhét vào áo sơmi , vừa quay đầu lại thấy Mục Giác cười như không cười  nhìn chính mình, xấu hổ một chút, cười cười nói: “Mẹ, để mẹ phải chê cười.”

Mục Giác lắc đầu nói: “Cười cái gì? Các con vợ chồng tốt đẹp, trong lòng ta rất vui sướng .”

“Mẹ, mẹ có mệt hay không? Con đỡ mẹ qua kia ngồi một chút?”

“Cũng tốt, đứng lâu thì hơi mệt chút.”

Mục Dục Vũ vội đi qua đi đỡ cánh tay Mục Giác, cùng bà đi về hướng ghế dá. Hắn giờ phút này trong lòng phức tạp, hắn nhớ tới  sự thật trong thế giới, hắn chưa bao giờ làm bạn dẫn  Mục Giác đi dạo phố, hắn chưa bao giờ giúp Mục Giác mua thứ này thứ nọ. Hắn đưa cho Mục Giác toàn là những thứ cao sang quý giá, cũng không là hắn tự tay chọn lựa, hắn có quyền thế, chỉ cần phân phó một câu, thư ký  sẽ thay hắn chọn quà thích hợp, căn bản không cần hắn cân não suy nghĩ.

Theo thời gian, hắn cũng hiểu được điều này không có gì, hiệu quả là lần đầu tiên, thời gian hữu hạn, hắn cảm thấy Mục Giác luôn ở đó,  bà sẽ không rời bỏ hắn, sau này ngày còn rất dài , hắn có rất nhiều cơ hội tận tay hiếu kính bà, chỉ cần hắn có  thời gian.

Thời gian liền như vậy một năm qua đi, hắn luôn không rảnh, mẹ luôn tỏ vẻ  thông cảm, hắn liền nghĩ đến những việc nhỏ đó, kỳ thật có làm hay không cũng  sao cả.

Sau đó trong nháy mắt, mẹ mất, muốn hiếu kính cũng không còn người  hiếu kính .

“Mẹ, mẹ trách con sao?” Mục Dục Vũ mang theo Mục Giác ngồi xuống, nhìn bà nhẹ giọng hỏi. Ở trong trí nhớ của hắn, hai năm cuối cùng  của Mục Giác trên cơ bản là triền miên trên giường bệnh , mặc dù tâm trạng bà tốt lắm,  mà bệnh ngày một trầm trọng, bà không thể kìm chế gầy yếu. Nhưng tại đây trong giấc mơ này, vẻ mặt  bà hồng hào, mang một chiếc áo khoác phẳng lì, trang bị giày da bóng loáng, bởi vì ra ngoài, bà còn  thản nhiên  dùng son môi, toàn bộ khuôn mặt đoan trang, bà sống rất khá, phong tư yểu điệu.

“Trách con cái gì?” Mục Giác ngạc nhiên hỏi, lập tức ha ha cười, vỗ vỗ tay hắn nói, “Ha ha,  muốn trách , ngày kỷ niệm kết hôn đều không nhớ rõ, nếu ta không nhắc nhở con, có hay không con quên luôn ngày này?”

Mục Dục Vũ nở nụ cười, hắn nghĩ nghĩ nói: “Xuân Yến sẽ không so đo chuyện  này đó, cô ấy không phải loại người như vậy.”

“Nó không so đo, nhưng không có nghĩa là nó không quan tâm.” Mục Giác nói, “Nó mỗi ngày hầu hạ con ăn, hầu hạ con mặc,  chăm sóc con tận tình, hai đứa nhỏ cũng không khiến con mệt nhọc, đây là công lao của nó.Con nên hướng về phía nàyó, không thể không cám ơn nó thật tốt, vì nó làm gì đó? Vợ chồng chi đạo, nhưng phải  chú ý cân bằng, có  một bên trả giá, một bên khác ngồi mát ăn bát vàng, quá lâu  cũng  khiến người ta chịu không nổi.”


Mục Dục Vũ cười cười, không nói chuyện.

“Thằng nhóc con quả là có phúc tốt, cưới vợ tuyệt như vậy, còn không đối tốt với người ta? Điều mẹ dạy con trước kia biến đâu mất rồi hả?” Mục Giác thấy hắn không hé răng, liếc trắng mắt, chỉ vào ngọc bình an trên cổ hắn nói, ” Khối ngọc này, là con dâu dùng hết tiền riêng dành dụm nửa năm mua cho con, con còn khen ngược, còn chọn ba lấy bốn…”

“Hơn nửa năm tiền riêng liền mua miếng ngọc hư này?” Mục Dục Vũ nhíu mày bất mãn nói, “Con đã nghi cô ấy bị lừa rồi, ngốc như vậy còn học người khác mua ngọc, cũng không đã bị lừa sao…”

“Ai ai, con là một tên xấu xa, như thế nào nói như vậy, con rốt cuộc nghe hiểu ta  nói phía trước không …” Mục Giác nóng nảy.

Mục Dục Vũ nhếch miệng cười, đánh gãy lời  Mục Giác, đối với bà  trịnh trọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ tốt với cô ấy thật tốt.”

“Ai, này là được rồi,?” Mục Giác phản ứng lại đây , ngạc nhiên hỏi, “Con thật  hiểu được? Không phải dỗ mẹ?”

“Thật hiểu được, ” Mục Dục Vũ gật đầu nói, “Nếu chuyện này còn không hiểu rõ, sống nửa năm như vậy thật ưởng phí.”

“Thời điểm con và nó ở cùng một chỗ, hai người các con còn nhỏ, ta vẫn thấy cô gái này  sống khó khăn, tuy rằng nhà chúng ta không nói xuất thân dòng dõi, mà khi khi hai đứa đứng cùng một chỗ, Xuân Yến kém ngươi không phải chỉ một chút .” Mục Giác nhẹ giọng nói, “Khi đó con cũng chưa nhìn ra người ra có bao nhiêu tốt, còn luôn vội vàng đối với con thật tốt, lòng ta cứ nghĩ , nó khi đó cũng tuổi trẻ, đánh giá cũng chỉ là cô gái tham mới mẻ, qua đoạn thời gian phai nhạt thì tốt rồi.” Mục Giác thở dài, không phải không đau lòng nói, “Nào biết nói nó cũng có mắt, theo đến nhiều năm như vậy.”

“Vâng, cô ấy ngốc thôi.” Mục Dục Vũ nở nụ cười.

“Nếu không ngốc cũng không đến mức với con nha, ” Mục Giác tức giận trừng hắn, “Con có cái gì tốt? Tính tình lại thối, khuyết điểm lại nhiều,  cũng chính là Xuân Yến mới chịu được con.”

“Mẹ, đừng bôi xấu con mình vậy chứ.”

“Mẹ có câu nào nói sai cho con ?” Mục Giác cười mắng nói, “Hiện tại xem ra, đem con  giao cho Xuân Yến mới là dựa vào ,  đã biết chừng đi. Đối với con con dâu tốt hơn nhiều, biết không?

Mục Dục Vũ nhìn cách đó không xa Nghê Xuân Yến một tay lôi kéo một đứa nhỏ, tình hình luống cuống tay chân, bất giác cười lên tiếng, hắn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, ngài yên tâm, con sẽ đối với cô ấy thật tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận