Không Gian Song Song

Ra khỏi nơi ở của Diệp Chỉ Lan, một cơn gió lạnh thổi lại đây, Mục Dục Vũ mới phát hiện bất tri bất giác, thì ra mùa đông đã đến, áo khoác xám bạc trên người hắn đã không ngăn được gió lạnh.

Hoàng hôn buông xuống, một loạt chạc cây trụi lủi duỗi thân ở trong sân, đi ngang qua, dưới chân rải rác lá rụng, mờ nhạt dưới đèn đường, tất cả đều được phủ lớp sương sa, mông lung mơ hồ, lại bí ẩn, mọi hô hấp lúc đó đều hóa thành làn khói bay vào không khí. Toàn bộ thành phố im lìm , hiu quạnh, đèn đường kéo dài bóng người, ảm đạm buồn bã.

Buổi sáng Mục Dục Vũ đứng ở cửa xe không cảm xúc , hắn mân nhanh môi, mày nhíu chặt, hắn cảm thấy ngày hôm nay thật lạnh, lạnh đến nỗi gió thổi như vết dao cắt ngang mặt, lạnh đến nỗi lòng hắn tê tái, ngay cả chớp mắt, đều phải hao phí nhiều khí lực hơn so với bình thường.

Diêu Căn Giang cùng hắn đứng hồi lâu, rốt cục thử ho khan một tiếng, hỏi: “Lão Mục, cũng đã giải quyết xong chuyện này, hay là trở về?”

Mục Dục Vũ không có lên tiếng.

“Nếu đã giải quyết , cũng đừng nghĩ ngợi nữa, ” Diêu Căn Giang châm chước nói, “Trận này đã đánh xong, chúng ta còn trận khác ác liệt hơn…”


Mục Dục Vũ lắc đầu, gần như tự nhủ nói: “Không, còn có một việc.”

“Chuyện gì?”

Mục Dục Vũ ngẩng đầu, không có trả lời. Hắn trong nháy mắt này đưa ra quyết định gian nan, hắn cảm thấy bản thân lần đầu tiên trong cuộc đời đưa ra quyết định lại do dự và chần chờ đến vậy.

Hắn vẫn phải làm, hắn phải tìm lại cảm xúc thật sự, gạt bỏ hết những thứ khác lạ, làm cho cuộc sống trở về đúng quỹ đạo, là thứ đời này hắn am hiểu nhất, cũng là việc tốt nhất.

“Các anh đi về trước.” Mục Dục Vũ đơn giản nói, “Tôi sẽ tự về.”


“Anh đi đâu?” Diêu Căn Giang nhíu mày nói, “Ít nhất để Tôn Phúc Quân đi theo.”

“Không cần. Các anh cứ ngồi xe mà về, ” Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, đối Diêu Căn Giang miễn cưỡng cười cười nói, “Đừng lo lắng, chúng ta liên lạc qua điện thoại sau.”

Hắn nói xong, hướng Diêu Căn Giang gật gật đầu, sải bước đi vài bước, ngoắc tay gọi xe taxi, ngồi vào, đóng cửa xe.

“Đi đâu thưa ngài?” Lái xe taxi hỏi.

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, tạm dừng vài giây , mới gằn từng tiếng, nói địa chỉ nơi Nghê Xuân Yến.

Chỉ là một dòng ngắn ngủi, lúc nói ra, lại giống như được khảm ở bên trong thân thể, từng từ cắn nuốt tim gan hắn.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ hắn khiến mọi chuyện sai lầm rồi, mở đầu sai, khắp nơi sai, như một tiểu tiết, nếu muốn đưa nó về quỹ đạo, phải tiêu phí khí lực so với quá khứ. Trong giấc mơ có được ấm áp, cảm thụ quá tốt đẹp, đối với một người phụ nữ bình thường sinh ra quyến luyến, tất cả đều là sai , ở hiện thực cho dù có nhét trí tưởng tượng phong phú đến mấy hắn cũng chẳng thể nào là Mục Dục Vũ như vậy, từ đầu đến cuối, hắn chỉ có thể là ngài Mục , cũng nên là là Mục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận