Không Gian Song Song

Một chén mỳ thịt bò rất nhanh đã được nấu xong, được đưa đến trước mặt Mục Dục Vũ có thịt bên trên, trên bát còn có rau xanh mướt, còn thêm vào trứng ốp lếp vàng óng ánh. Một bát đầy nóng hôi hổi, chỉ là nhìn, Mục Dục Vũ hốc mắt liền cảm thấy chua chát, dường như lạnh lẽo tích tụ trong cơ thể đều bị đẩy lùi, lạnh nóng đối lập, lạnh càng lạnh.

Hắn chầm chập cầm lấy chiếc đũa, cẩn thận gắp vài sợi mỳ cho vào miệng, bỗng nhiên trong lúc đó hắn cảm thấy hương vị gì cũng không cảm nhận được, đầu lưỡi dường như đánh mất tác dụng, hắn máy móc ăn , ra lệnh bản thân nuốt xuống, bởi vì hắn biết, qua đêm nay, thứ như vậy, có lẽ hắn rốt cuộc hắn không bao giờ được ăn nữa.

Có lẽ cả đời, cũng không được .

Không có hành thái, không có canh tương, liền ngay cả chiếc đũa trong tay hắn, bát mỳ hắn ăn cũng không hề giống khách hàng trong quán. Hắn chán ghét vị hành thái, ngại nước tương thịt bò quá mặn, hắn ưa sạch sẽ, nếu đồ dùng cá nhân chưa được khử độc, cả người sẽ không được tự nhiên.

Thói quen của hắn, kỳ lạ, Nghê Xuân Yến đều nhớ rõ.

Đó là một cái bát to giản dị mà sạch sẽ, viền bát trang trí một dòng chữ đỏ, cái thìa cũng vậy, những chữ đỏ ngốc này, tựa như một cái huy chương, chói mắt quá sức.

Giống như dụng cụ thấp kém của tiệc cưới, tiệc rượu kết thúc, không thấy không khí vui mừng, chỉ có buồn bã.

Mục Dục Vũ một ngụm một ngụm ăn, mỗi một miếng đều ăn thật sự cẩn thận, nhưng lại không biết ăn sao, hắn có chút sốt ruột, hắn nghĩ nên nhớ kỹ hương vị này, lại phát hiện trí nhớ giống như bát mỳ, ăn một ngụm thiếu một ngụm, hết rồi, có thể còn lại gì?

Hắn ăn xong ngum canh cuối cùng, chậm rãi buông thìa và chiếc đũa, sau đó bình tĩnh hỏi Nghê Xuân Yến: “Toilet ở đâu?”

Nghê Xuân Yến đứng lên nói: “Dưới lầu có một cái, công cộng , anh, chỉ sợ anh dùng không quen, lên lầu đi, dùng nhà của tôi .”

Cô dẫn đường phái trước, quẹo vào phòng bếp, xuyên qua cầu thang hẹp nhỏ dẫn lê. Cầu thang kia cũng đã trải qua năm tháng , cũ kĩ, bên trên phô gạch men sứ đều mất vài miếng, mỗi một miếng dường như lấp đầy thời gian. Nghê Xuân Yến mở đèn, trước cho Mục Dục Vũ lên lầu, quay đầu đối hắn cười cười nói: “Mau lên đây nha.”


Mục Dục Vũ hơi hơi mơ màng, hắn đợi chờ, dường như đang đợi một câu gọi trở về, sau đó hắn trước thử thăm dò bước ra chân trái, chờ giày da cùng gạch men sứ chạm nhau, quyết tâm đã trở lại, vì thế hắn không hề chần chờ, sải bước lên lầu.

Nghê Xuân Yến đã mở ra cửa phòng, ở trong phòng gọi hắn: “Vào đây vào đây.”

Mục Dục Vũ một chân đi vào.

“Thật ngại, có chút bừa bộn, ” Nghê Xuân Yến vội vàng thu dọn báo chí và bút sáp trên bàn, đối hắn ngẩng đầu, có chút thẹn đỏ mặt nói: “Tiểu Siêu gần thích vẽ, tôi mua cho nó bút màu, để nó ngồi yên trên ghế vẽ.”

Mục Dục Vũ không nói gì, hắn lẳng lặng đánh giá gian phòng, không lớn, ngăn cách thành một phòng nhỏ, ở một góc sáng sủa còn đặt một cái giường, gần giường có một cái tivi kiểu cũ, giờ phút này thằng nhóc cuộn mình ở trên giường, ôm đầu gối, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, nghe thấy có người đến, ánh mắt cũng không thèm liếc qua.

Nghê Xuân Yến quát khẽ nói: “Tiểu Siêu, có khách đến, chị dạy em thế nào? Vậy mà còn xem tivi?”

Tiểu Bạch ngốc gật gật đầu, nhìn thấy Mục Dục Vũ, lập tức vẻ mặt sáng lạn tươi cười, hô lên: “Anh trai báo chí thạch hoa quả.” Gọi xong rồi lập tức lại chuyển sang tivi, đôi mắt không chớp, dường như trên đang đưa tin quan trọng vô cùng.

Nghê Xuân Yến có chút bất đắc dĩ, đối Mục Dục Vũ nói: “Nó cứ như vậy, thấy thích gì đó, liền không để ý tới người khác. Anh đừng bận tâm.”

Mục Dục Vũ mân môi, gật gật đầu.

“Nhìn tôi kìa, anh muốn đi toilet phải không, đến, bên này.” Nghê Xuân Yến vỗ đùi, vội dẫn hắn đến một phòng khác, thay hắn mở đèn toilet.


Mục Dục Vũ đi vào, tùy tay đóng cửa lại, hắn mở vòi nước, trong tiếng nước che giấu, hắn nôn toàn bộ thức ăn vừa mới ăn vào bồn cầu.

Không phải dạ dày có vấn đề, cũng không phải đối với thức ăn Nghê Xuân Yến làm phản cảm, hắn biết hắn sẽ nôn mửa, là vì tâm lý tính bài xích cảnh tượng như vậy, bao gồm tất cả những cảnh tượng này.

Nhưng trên đời này, có những chuyện không muốn cũng phải làm.

Mục Dục Vũ bình tĩnh tắt vòi, súc miệng rửa tay, mở ra cửa sổ, để cho không khí lạnh lẽo bên ngoài lùi vào, khử đi mùi nôn mửa trong phòng. Hắn ở bên cửa sổ đứng một hồi, hắn ngửi được mùi hương ngọt như có như không, vờn quanh phòng tắm , mùi vị thản nhiên của Nghê Xuân Yến.

Chúng nó đều xuất phát từ đây, xà phòng trên kệ, cây ngoài cửa sổ, không có gì khó hiểu. Cẩn thận phân biệt, mùi hương đó còn có cảm xúc, pha trộn với ngôi nhà, có khi là lòng người dễ thay đổi, từng chút , thẩm thấu vào lòng người tại ban đêm cuối thu.

Hắn phát hiện trên bồn rửa mặt có một lọng tóc đen thật dài, đó là của Nghê Xuân Yến , hắn đi qua , đem tóc đen nhặt lên, vòng ở đầu ngón tay, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống, rớt vào bồn rửa mặt, dùng nước xả trôi nó.

Hắn ngẩng đầu, lại xác định đó là gương mặt của mình, gầy mà nghiêm khắc, mí mắt hoài nghi , đây không phải là gương mặt của Mục Dục Vũ trong mơ. Trên mặt hắn chưa bao giờ có vụng về và hạnh phúc, hắn là một người theo chủ nghĩa lý trí, hạnh phúc này nọ, theo căn bản, sẽ không có .

Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, mở ra cửa phòng, hắn lẳng lặng nhìn Nghê Xuân Yến cách đó không xa, cô cúi thắt lưng, cầm trong tay bình thuỷ, đổ nước vào ly.

Hơi nước bốc lên, khuôn mặt thoạt nhìn mông lung rất đẹp, nhưng chẳng còn ý nghĩa.

“Ra rồi sao ?” Nghê Xuân Yến cười nhìn hắn, “Tôi pha trà cho anh này, đợi lát nữa uống, không phải là trà tốt gì, chỉ là trời lạnh , ấm tay cũng tốt.”


Mục Dục Vũ im lặng một hồi, rốt cục nói: “Tôi có việc muốn nói với cô.”

“Nói đi.” Nghê Xuân Yến cúi đầu, đóng nắp bình thủy, thổi thổi khí nóng trong ly trà, sau đó ngẩng đầu kỳ quái hỏi, “Chuyện gì vậy? Là, là nói chuyện chuyển nhà kia?” Cô bỗng nhiên có chút đỏ mặt, gục đầu xuống nói, “Tôi chỉ thu dọn một chút , còn, còn chưa xong đâu.”

Mục Dục Vũ thế này mới nhớ tới hắn còn từng muốn Nghê Xuân Yến chuyển qua sống cùng hắn. Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện thì ra trong góc còn có hộp giấy, phỏng chừng đã dọn gần xong. Trách không được hắn vào nhà cảm thấy hỗn độn, thì ra Nghê Xuân Yến thật sự tin tưởng hắn.

Làm sao cô ấy lại dễ dàng tin tưởng một người đến vậy?

Mục Dục Vũ hắng giọng, hắn nghĩ đến câu nói kia rất khó, nhưng trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể mặt không đổi sắc nói: “Cô không thể chuyển qua đó .”

Tiếng nói vừa dứt, trong phòng liền yên tĩnh, chỉ có tiếng vang quảng cáo truyền từ TV Tiểu Siêu, quảng cáo kia đang nói, có một loại cuộc sống siêu việt, có một loại theo đuổi mãi mãi hằng nguyên.

Mục Dục Vũ có chút hoảng hốt, bao nhiêu trường hợp khó hắn đã có kinh nghiệm, hắn sớm luyện thành ý chí sắt đá. Hôm nay hắn lại phá lệ bối rối, hắn biết bản thân đã đánh vỡ sự cân bằng vô hình trong ngôi nhà này, tựa như một gian phòng trưng hàng mỹ nghệ, hắn trong lúc vô tình đã làm sụp đổ tât cả.

Vì thế, ở nơi mà hắn không nhìn thấy được, toàn bộ không gian đang thong thả sụp đổ, tiện đà sụp đổ, phá thành mảnh nhỏ.

“Tôi, ý của tôi là, nếu cô muốn chuyển, tôi có thể tìm cho cô một nơi tốt, cô thích cái gì, đều được, tôi giúp cô, không thành vấn đề, chỉ cần cô nói, đúng rồi, mẹ ta còn giữ ngôi nhà của bà cho cô, ngày mai tôi liền bảo Tiểu Lâm qua làm hộ…”

Hắn nói năng lộn xộn xong, cuối cùng cảm thấy chán nản, hắn không thể không im lặng , âm thanh cuối cùng một lập tức tan rã ở trong không khí.

Nghê Xuân Yến sắc mặt trắng đến trong suốt, nhưng cô một câu cũng chưa nói, chỉ là nhẹ nhàng buông chén trà, sau đó gục đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

Trái tim Mục Dục Vũ dường như bị thứ gì đó cào xé, đau đớn đến hô hấp khó khăn, hắn lao lực nói: “Nghê Xuân Yến, cô đừng như vậy, cô nói cái gì đó được không? Tôi không phải chán ghét cô, nhưng mà tôi nghĩ, chúng ta hai người cùng chung một chỗ, chỉ sợ, vẫn là không thích hợp, cuối cùng đối với cô cũng công bằng, thật sự, tôi cẩn thận nghĩ tới , chúng ta không nên ở một khối, chúng ta không giống với…”


“Tôi đều biết , đừng nói nữa, ta hiểu mà” Nghê Xuân Yến thản nhiên nở nụ cười, ngắt lời hắn, thay hắn giải vây, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Chuyến đến sống với anh, tôi có là gì? Tôi đều biết, anh tốt với tôi.”

Mục Dục Vũ nghẹn cứng, hắn không có cách nào giải thích với người phụ nữ trước mặt này.

“Không có việc gì, tôi đã sớm biết, thật sự, tôi đã biết.” Nghê Xuân Yến có chút hoảng hốt nhẹ giọng nói, lại cười cười, hỏi, “Anh còn muốn uống trà không?”

“Không…”

“Ồ, không uống sao, tôi đem đổ. Tiểu Siêu sẽ không uống, tôi không thể uống, đành phải lãng phí .” Nghê Xuân Yến cười cười, nâng chung trà lên, vội vàng hướng vào toilet.

Cô đi quá nhanh, không nghĩ nước trà chao ra, đổ hết lên tay, tay không có cách nào khác lại nắm chặt chén trà, phịch một tiếng, cái chén vỡ tan thành mảnh nhỏ.

“Nghê Xuân Yến…” Mục Dục Vũ có chút nóng nảy, hắn nghĩ tiến lên.

“Không có việc gì, không cần lại đây, cẩn thận bẩn quần áo của anh.” Nghê Xuân Yến mạnh mẽ đưa bàn tay lên, nói, “Thật không có việc gì, cái này có là gì chứ, trời cũng đã tối, anh sớm nên trở về, được không?”

“Không, tôi, tôi tìm thuốc cho cô, tay cô…” Mục Dục Vũ bối rối nhìn mọi nơi, “Cái hòm thuốc đâu, cô có thuốc mỡ bôi phỏng không?”

Nghê Xuân Yến đột nhiên bạo phát, cô hét lên một tiếng, xông lên đưa một tay đẩy hắn ra ngoài cửa, vừa đẩy vừa nói nói: “Ngài trở về đi có được hay không? Tôi xin ngài trở về đi có được hay không? Hả? ! Nơi này chẳng có chuyện gì , đã không còn! Trở về đi! Tôi đời này chưa từng cầu xin ai, bây giờ tôi xin ngài một lần, ngài đừng ở lại chế giễu , trở về đi ! Về đi!”

Cô nói xong một câu cuối cùng, đã không nín được tiếng khóc.

Mục Dục Vũ muốn bắt tay cô, lại bị cô đẩy ra, hắn liên tục lui về phía sau, bị Nghê Xuân Yến đẩy ra ngoài cửa, sau đó loảng xoảng một tiếng, Nghê Xuân Yến ở hắn trước mắt, dùng sức đem cửa đóng chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận