Nhóm dịch: Thất Liên HoaThực ra trong không gian có rất nhiều đồ ăn, dẫn bọn họ tới ở trong không gian cũng là chuyện trong tầm tay.
Chỉ là người ca ca duy nhất của nàng đang ở nơi tận thế, dù thế nào đi nữa nàng cũng phải quay về.
Vì vậy tốt nhất vẫn là đưa họ về phương nam.
Nghe Cố An Nhiên nói xong, trên mặt Vương Ngọc Liên cũng tỏ ra bất cứ cảm xúc vui mừng nào: "Cô nương, già trẻ chúng ta sẽ không làm gánh nặng cho ngươi đâu, ngươi còn có đường sống sót.
""Lương thực của chúng ta đã không còn nhiều, nửa tháng nay đi bộ trên đường bằng còn không thể theo kịp, bây giờ lại phải vào núi nữa!"Cố An Nhiên mím môi nói: "Chuyện lương thực ta sẽ giải quyết, mọi việc cứ để ta lo.
"Vương Ngọc Liên còn đang do dự, muốn từ chối, lại bị Cố An Nhiên cắt ngang: "Lão thái thái, ta chợt nhớ ra mình để quên đồ ở gần đây, ta sẽ quay lại ngay.
"Cố An Nhiên nói xong, sải bước đi ra ngoài, tìm được một căn nhà hẻo lánh trong thôn nhỏ nơi họ dừng chân, tiến vào không gian.
Dị năng không gian của nàng đã đạt đến đẳng cấp cao, cho nên trong không gian này có núi, nước, có hồ nước, đồng cỏ và cánh đồng.
Gia cầm, dê bò được nuôi trên đồng cỏ, lúa mì và rau quả được trồng trên đồng ruộng.
Nhà kho trong không gian chứa đầy vật tư, bao gồm thực phẩm, đồ uống, nước, quần áo, vũ khí và một số đồ lặt vặt.
Nàng đi đến khu vực quần áo, thay bộ quần áo nha hoàn mua được từ cửa hàng Hán phục, rồi lấy một chiếc xe hai bánh chuyên dùng để đẩy xi măng từ khu dụng cụ.
Sau đó, nàng lấy một số túi vải, chai lọ từ khu đồ cổ trong nhà kho, đổ đầy một túi gạo nhỏ, một túi nhỏ đựng bột mì, dầu và muối.
Cuối cùng, nàng chọn một bộ nồi được thiết kế đặc biệt để sử dụng ngoài trời, vốn định lấy thêm một cái lều vải, nhưng lại cảm thấy quá bắt mắt nên chỉ có thể lấy hai tấm vải dầu từ khu đồ cổ.
Sau khi bỏ tất cả những thứ này lên xe đẩy nhỏ, mới đầy một nửa chiếc xe.
Cố An Nhiên suy nghĩ một chút, rồi đem xe đẩy ra khỏi không gian.
Khi nàng đẩy chiếc xe đi ngang qua những người chạy nạn, không ai tỏ ra quá quan tâm, một là trong xe không có nhiều đồ đạc, thứ hai là chiếc xe đẩy nhỏ này cũng không có gì lạ lùng lắm, trước đây quan phủ bắt người đi phu, họ cũng đã từng thấy qua.
Nhưng mà, Cố An Nhiên hoàn toàn không quan tâm những người này nghĩ gì, vẻ mặt lạnh lùng xuyên qua đám đông, đi đến túp lều nơi Vương Ngọc Liên và Đại Bảo, Điềm Nha đang ở.
Vương Ngọc Liên dường như đã nghĩ thông suốt, đã đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Khi nhìn thấy chiếc xe đẩy của Cố An Nhiên và những đồ vật trong đó, lúc đầu bà ấy rất mừng rỡ, sau đó lại lo lắng.
"Cô nương, mặc dù những thứ này không nhiều nhưng! đám người già trẻ nhỏ chúng ta có bảo vệ được không?"Lúc Cố An Nhiên ở tận thế, sử dụng vũ khí nóng không tiện nên luôn sử dụng hai cây rìu, hôm nay nàng đã lấy ra cả hai cây rìu.
Nàng quơ quơ hai cây rìu đầu phượng toả sáng lấp lánh, mỉm cười tự tin nói: "Ta nghĩ ta có thể bảo vệ được!"Kinh nghiệm năm năm tận thế đã dạy cho nàng biết, khi có đông người, đặc biệt là khi có người có ý đồ bất chính, trực tiếp thể hiện thực lực của mình là phương pháp thô bạo nhất cũng là đơn giản nhất.
.