“A Dao, A Tinh, hai đứa hãy nén bi thương, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, ra đi là kết cục cuối cùng của mỗi người, ba mẹ hai đứa chắc chắn cũng mong hai đứa có thể vực dậy tinh thần mà sống thật tốt.
"
“Đúng vậy, người đã khuất đã an nghỉ, người sống càng phải dũng cảm đối mặt với cuộc sống.
"
“Sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc liên lạc với chúng tôi, chúng tôi và ba mẹ hai đứa là bạn bè nhiều năm, đừng ngại ngần gì cả.
"
m thanh líu ríu như vọng từ nơi xa, ban đầu còn mơ hồ không rõ, nhưng rất nhanh sau đó đã đến gần.
Du Phi Dao đột ngột mở mắt, vẻ mặt đầy khó tin nhìn mọi thứ trước mắt.
Cô còn sống? Làm sao có thể còn sống?
Ánh mắt cô lướt qua đám người trước mặt, tất cả đều mặc đồ đen, đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vest đen, cà vạt đen, phụ nữ thì mặc lễ phục đen khoác áo khoác đen.
Hiện tại bọn họ đang ở trên đỉnh một ngọn núi, hai bên là hồ nước, phong cảnh vô cùng đẹp, so với một số danh lam thắng cảnh cũng không kém cạnh, từ chỗ bọn họ đứng có thể nhìn thấy những ngôi mộ nằm rải rác trên sườn núi, và cánh cổng đồ sộ ở phía xa.
Đây là nghĩa trang chôn cất ba mẹ cô!
Du Phi Dao cứng đờ quay đầu, em trai Du Phi Tinh lúc này đang sống sờ sờ đứng bên cạnh cô, miệng mấp máy nói chuyện với đám người trước mặt.
Trong đầu Du Phi Dao ong ong, chỉ có thể miễn cưỡng nghe được vài chữ.
Rất nhanh, đám người trước mặt lần lượt giải tán.
Du Phi Tinh quay đầu lại thì thấy chị gái đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt sưng đỏ vì khóc lại có thêm nước mắt dâng lên: "Chị, chị sao vậy?"
Nghe tiếng em trai gọi, Du Phi Dao không kìm được nữa, ôm chầm lấy cậu em trai rồi òa khóc nức nở.
Cô đã trở lại! Sau mười năm sống trong những tháng ngày khốn khổ của mạt thế, sau khi giết chết kẻ thù cuối cùng bằng cách đồng quy vu tận, cô đã trở về một năm trước khi thảm họa ngày tận thế xảy ra.
Du Phi Tinh bị hành động của chị gái dọa sợ, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, im lặng ôm lấy chị gái, một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, an ủi không lời.
Dù cũng muốn khóc, nhưng ba mẹ mất rồi, trên đời này chỉ còn hai chị em nương tựa vào nhau, cậu phải làm chỗ dựa cho chị gái.
Du Phi Tinh kìm nén nước mắt đang chực trào.
Du Phi Dao không khóc lâu, rất nhanh cô đã lau nước mắt, vẻ mặt lại trở nên kiên cường: "Đi, về nhà chị có chuyện muốn nói.
"
Du Phi Tinh gật đầu, tang lễ đã kết thúc, tiếp tục ở lại mộ ba chỉ càng thêm đau lòng và luyến tiếc.
Hai chị em men theo con đường núi xuống, đến cổng nghĩa trang, nhìn thấy chú hai Du Chí Thành đang dẫn con trai và con gái nói chuyện với mấy vị giám đốc đến dự tang lễ, Du Phi Dao kéo em trai định bước qua chào hỏi, sau đó quay đầu đi thẳng về phía xe của mình.
Vừa mới sống lại, cô thật không muốn nhìn thấy những kẻ thù năm xưa, sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà lao lên vặn đầu từng tên một.
Tập đoàn Du Thị ở thành phố Ninh Thành này cũng được coi là tập đoàn nghìn tỷ hàng đầu, người nhà ra ngoài đều có tài xế riêng, lên xe, Du Phi Dao chỉ nói với tài xế một câu "về nhà" rồi im lặng.
Trên đường về nhà thuận lợi, vừa đóng cửa, Du Phi Dao rót hai ly nước ấm, ngồi đối diện với em trai, cô mới chậm rãi lên tiếng: "Những lời chị nói tiếp theo, có thể hơi khó tin, nhưng tuyệt đối là sự thật, dù em nghe thấy gì, cũng đừng kích động, được không?"