Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn


Nhóm dịch: Thất Liên HoaLý trưởng thôn nghe thế, cảm thấy lý: "Mọi người đuổi theo, tìm được chỗ ẩn nấp thì mau trốn đi.”Dù là trẻ con lúc này cũng bị người lớn che miệng, không cho phát ra bất cứ tiếng động nào.Giữa đêm hôm khuya khoắt, thôn dân không có xe bò, lưng đeo bao, kết bạn trốn vào rừng lặng im như tờ, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.Nhà dân có xe bò thì mục tiêu tương đối lớn, bây giờ tìm chỗ trốn ngược lại hơi khó.Liễu Phán Nhi không quản được nhiều như vậy, vẫn đánh xe bò chạy về phía trước.Lý Nam sợ tới mức run lẩy bẩy, cuộn mình trong lòng tỷ tỷ, Lý Tiểu Bảo ngồi bên cạnh ca ca, mặt đầy vẻ lo lắng.Rất lâu sau Liễu Phán Nhi mới dừng lại, đuổi xe bò chạy vào trong rừng, đám người phía sau Lý trưởng thôn cũng nhao nhao bắt chước, giấu xe bò nhà mình đi, chủ cũng chia nhau ra trốn quanh đó, không dám lộn xộn.Liễu Phán Nhi nhỏ giọng nói: "Bốn người các ngươi tựa vào xe ngựa ngủ đi, để ta trông cho!”Lý Đại Bảo lắc đầu rồi nhảy xuống xe bò: "Lúc thật sự gặp phải nguy hiểm vẫn phải nhờ ngươi gánh vác.

Ta và A Dung trông, ngươi ngủ một lát.”Vừa rồi Liễu Phán Nhi luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, cả đường đánh xe bò, đúng là rất mệt mỏi nên không chối từ: "Cũng được, ta ghé vào trên xe ngủ một lát, nếu có bất kỳ tiếng động gì, nhất định phải đánh thức ta.


Đúng rồi, quấn cái chăn này đi, ban đêm sương mù dày đặc.”Liễu Phán Nhi cuộn mình trên xe bò, Lý Dung thấy thế cũng xuống xe nhường chỗ.

Lý Nam rất buồn ngủ, dựa sát vào người Liễu Phán Nhi, bất tri bất giác chui vào lòng nàng.Trời tò mờ sáng, trong rừng cây có tiếng chim hót, Liễu Phán Nhi mới mở mắt, thấy Lý Nam cuộn tròn trong lòng nàng, chẳng trách mình mơ thấy cảnh được ôm lò sưởi ấm áp.Lý Đại Bảo và Lý Dung tựa vào cây ngủ gật, người quấn chăn bị sương sớm làm ướt.Liễu Phán Nhi xuống xe bò, rón rén đắp chăn cho Lý Nam và Lý Tiểu Bảo rồi mới đi tới bên cạnh Lý Đại Bảo và Lý Dung: "Đại Bảo, A Dung, các ngươi lên xe bò, nếu ta không gọi thì các ngươi đừng ra.”Lý Đại Bảo và Lý Dung tỉnh lại, dụi mắt mơ màng: "Dì Liễu, dì cẩn thận nhé.”“Ta biết." Liễu Phán Nhi gật đầu, xoa đầu Lý Đại Bảo.


Lý Đại Bảo vừa tỉnh ngủ, lòng cảnh giác bị hạ xuống thấp nhất, không hề bài xích Liễu Phán Nhi.Liễu Phán Nhi cầm thanh dao róc xương trong tay, khom lưng ra khỏi rừng rậm, vừa đi vừa nhỏ giọng hô: "Chú trưởng thôn, thím, hai người ở đâu?"Một nhà Lý trưởng thôn trốn trong rừng cây, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Liễu Phán Nhi thì vội vàng trả lời: "Nhà Nguyên Thanh, chúng ta ở đây!"Liễu Phán Nhi tìm được Lý trưởng thôn cách đó mấy chục trượng: "Trưởng thôn, chuyện đêm qua rất đột ngột, chúng ta tìm mấy người đi thăm dò xem đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”Lý trưởng thôn trưởng gật đầu: "Nhà Nguyên Thanh, nhà ngươi chỉ có một người lớn, ngươi về chăm sóc mấy đứa nhỏ, ta dẫn người đi xem.”Liễu Phán Nhi ngẫm lại cũng đúng, bây giờ không được cậy mạnh.Nàng phải bảo vệ tính mạng của mình mới che chở được sắp nhỏ phía sau: "Đa tạ chú trưởng thôn!"Lý trưởng thôn cười cười: "Không cần cảm ơn, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.”Nói xong, Lý trưởng thôn tìm vài nam đinh đang tuổi tráng niên khỏe mạnh quay về đường nhỏ trốn chạy đêm qua.Lý Đại Bảo thấy Liễu Phán Nhi về thì hơi ngạc nhiên: "Dì Liễu, sao dì lại về?”Liễu Phán Nhi trả lời: "Chú trưởng thôn nói nhà chúng ta chỉ có một mình ta, không cho ta đi.

Ta nghĩ cũng phải nên ở lại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận