Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn


Nhóm dịch: Thất Liên HoaLiễu Phán Nhi gật đầu: "Nếu thuận lợi, chúng ta còn nửa tháng nữa mới tới được phía nam, chúng ta không có tiền không có nhà, nhưng phía nam ấm áp, chúng ta có thể tìm một nơi vô chủ, đốn gỗ xây nhà, khai hoang trồng trọt, dù sao cũng tốt hơn là chờ quan phủ cấp lương thực, đợi qua năm sau lại về quê."Chu Thúy Hoa suy nghĩ một lát, nhìn Liễu Phán Nhi: "Đến lúc đó để ta xem xem, cho dù không thể xây nhà, tìm một sơn động cũng nương náu được, khai hoang trồng trọt trước.

Nếu có cơ hội, chúng ta cứ ở lại, ta cũng không muốn nay đây mai đó.

Cháu ta đêm qua bị dọa, sốt lên rồi, may mắn trước khi đi có chuẩn bị thuốc, ta phải đi sắc thuốc rồi.”“Thím, ngươi bận việc của ngươi đi, ta cũng phải đi nấu cơm cho sắp nhỏ." Liễu Phán Nhi cáo từ, nàng đói bụng rồi, chắc mấy đứa nhỏ cũng đói bụng.Đến khi Liễu Phán Nhi về, Lý Dung và Lý Đại Bảo đã làm cơm xong, múc sẵn cho Liễu Phán Nhi.“Cảm ơn." Liễu Phán Nhi cảm ơn, nàng chứng kiến sự vất vả của bọn nhỏ, dưới điều kiện ác liệt, họ phải thông cảm cho nhau, ôm nhau sưởi ấm.Lý Dung đỏ mặt, hơi ngại: "Không cần cảm ơn.”Ngay sau khi Liễu Phán Nhi vừa ăn một chén cháo, chợt nghe Lý trưởng thôn thở hồng hộc chạy tới: "Nhà Nguyên Thanh, bị ngươi đoán trúng rồi, đêm qua những người chạy chậm kia gặp tai ương, bị một đám thổ phỉ bắt đi.”“Gần bốn trăm người thôn Triệu gia bị bắt một nửa, còn có người bị thương.


Vừa rồi chúng ta đi qua, họ đang khóc! Thôn chúng ta vì chạy tuốt phía trước, chạy nhanh, trừ việc mất một ít lương thực, chăn đệm thì người đều còn, đã là trong cái rủi có cái may rồi.

Hầy, mấy kẻ giết người không ghê tay này sẽ không được chết tử tế.”Phán đoán của Liễu Phán Nhi không sai, đối với nàng mà nói, kết quả còn tàn khốc hơn đói khát: “Chú trưởng thôn, vậy ban ngày chúng ta còn có thể lên đường sao?"Lý trưởng thôn gật đầu: "Chuyện chạy nạn này thật ra đã ngầm được quan phủ cho phép, không chỉ không có người ngăn cản mà ngang qua vài thành trì, còn được nha dịch khơi thông đường sá, đây cũng là lý do vì sao đám thổ phỉ và bọn buôn người này bắt người vào buổi tối.”“Bởi vậy ban ngày chúng ta phải lên đường, ban đêm tìm chỗ trốn.


Ngươi mau nấu nhiều đồ ăn một chút, buổi trưa chúng ta không nghỉ chân, tranh thủ đến sông Đại Độ nhanh nhất có thể.”"Biết rồi chú trưởng thôn, ngài cũng mau về đi, ta bên này thu dọn xong sẽ lên đường cùng các ngươi.” Mặt Liễu Phán Nhi lộ rõ vẻ căng thẳng, họ không biết sau này sẽ thế nào, nhưng đi tiếp là con đường duy nhất.Đợi đến khi Lý trưởng thôn đi rồi, Lý Dung kính nể nhìn Liễu Phán Nhi: "Dì Liễu, đêm qua ngươi ngủ say lắm mà, sao nghe được tiếng động xa như thế hay quá vậy?”Liễu Phán Nhi vừa ném khoai tây vào đống lửa, lòng còn sợ hãi, cảm khái muôn vàn: "Lúc ấy ta đang ngủ, đột nhiên tỉnh lại, tim đập rất nhanh, lỗ tai ta rất nhạy, loáng thoáng nghe có người kêu bắt người, hơn nữa còn có ánh lửa, đêm hôm khuya khoắt chắc chắn không phải chuyện gì tốt.”Lý Đại Bảo nhìn đệ đệ muội muội, đang chơi đùa bên cạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nếu họ chạy chậm, họ cũng sẽ bị bắt đi.

Làm nô lệ trong sơn trại hoặc bị đám buôn người vận chuyển đến nơi khác bán đứt.Lý Đại Bảo lén nhìn Liễu Phán Nhi, thầm bội phục nàng, nếu học được năng lực của Liễu Phán Nhi, sau này cậu nhóc có thể bảo vệ mình và đệ đệ muội muội..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận