Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn


Nhóm dịch: Thất Liên HoaLiễu Phán Nhi cười nói: “Bốn người các con thông minh hiếm thấy, nếu ở lại đó, đi theo lão gia và lão phu nhân, chết cũng không biết chết như thế nào! Chúng ta đi ở phía trước, thôn dân ở phía sau cách chúng ta hai mươi ba mươi trượng, không xa không gần, như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, còn thể tránh được phiền toái.”Nghe nói như thế, Lý Đại Bảo và Lý Dung đều bật cười.Nói thật, bọn họ cũng vô cùng chán ghét những người ở nhà cũ, đặc biệt là tiểu cô cô gian xảo thất thường, nãi nãi cả ngày rơi nước mắt, gia gia giả mô giả thức*, cùng hai bá bá không buồn lên tiếng lại ngu hiếu**.*giả mô giả thức: giả tạo, giả vờ tri thức, khuôn mẫu**ngu hiếu: hiếu thuận một cách ngu ngốcDọc theo đường đi, Liễu Phán Nhi cẩn thận quan sát xung quanh, không dám thiếu cảnh giác.Đến buổi tối, nàng không nghỉ ngơi ở hai bên quan lộ mà rẽ vào trong rừng rậm, tìm chỗ ẩn náu.Đích thân Chu Thúy Hoa tới đây xem xét, nắm lấy tay của Liễu Phán Nhi không ngừng an ủi: “Nguyên Thanh gia à, chúng ta đều biết, bà bà của ngươi là người tinh ranh, chuyện này ta cũng không trách ngươi.

Nhưng dù sao bà ta cũng là trưởng bối, đầu gối của bà ta rất yếu, động một tý lại quỳ xuống, lúc trước Nguyên Thanh là vì chuyện bà ta quỳ xuống mà không thể sống ở trong thôn, không thể học hành, vậy nên mới đến biên quan đi tòng quân.”Liễu Phán Nhi nghe thấy điều này thì có chút kinh ngạc: “Thì ra vốn dĩ mánh khóe này không chỉ khiến con dâu khó xử, ngay cả nhi tử cũng không tha luôn!”“Đúng vậy, sao lại không chứ? Dù sao chúng ta đều biết thái độ làm người của bà ta như thế nào, trước tiên ngươi không có trở ngại là được.

Kỳ thật cũng khó cho ngươi, một mình mang theo bốn đứa con.” Chu Thúy Hoa không tự nhiên nói, so với Liễu Phán Nhi thì đổi thành nàng chắc chắn sẽ không đảm đương tốt như vậy.Liễu Phán Nhi mỉm cười: “Thật không dám giấu diếm thẩm, bốn đứa nhỏ này cực kỳ hiểu chuyện, trọng tình trọng nghĩa.

Trước đây là ta nghĩ không thông, có chút nghiêm khắc với bọn trẻ.

Hiện giờ ta cũng suy nghĩ cẩn thận, ta đối xử tốt với chúng, chúng cũng đối xử tốt với ta, trên đường đi chúng ta có thể bầu bạn.Hiện giờ trời đã tối rồi, thẩm nhanh chóng trở về nấu cơm đi, buổi tối khi nghỉ ngơi đừng quên rắc bột hùng hoàng ở trong rừng.

Nơi này gần phía nam, cây cối um tùm nên phải cẩn thận.”Chu Thúy Hoa gật đầu lia lịa: “Thấy ngươi có thể nghĩ thông, cũng chịu nghe lời khuyên thì ta đây an tâm rồi.

Cũng may có ngươi nhắc nhở, hiện tại chúng ta không dám nghỉ ngơi ở hai bên quan đạo, buổi tối tìm một nơi ẩn nấp càng an toàn hơn.”Liễu Phán Nhi mỉm cười: “Thẩm à, ta cũng hy vọng rằng tất cả mọi người chúng ta đều có thể bình an vô sự.”Sau khi Chu Thúy Hoa đi rồi, Liễu Phán Nhi đi múc nước nấu cơm, con trai riêng và con gái riêng cũng rất ngoan ngoãn, phân công nhau làm việc.Không có người chướng mắt làm phiền, thật là thanh tịnh.Ban đêm, bọn họ không dám lơ là, sợ lại có bọn thổ phỉ buôn người giống như đêm qua.Liễu Phán Nhi nửa ngủ nửa tỉnh, cả đêm không thể ngủ ngon.Cũng may mắn cả đêm không có chuyện gì, bọn thổ phỉ buôn người cũng không xuất hiện, lúc này mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Bọn họ chuẩn bị điểm tâm như thường lệ, sau khi ăn xong, nhanh chóng lên đường.Liễu Phán Nhi không biết đường đi như thế nào, nhưng Liễu Phán Nhi thấy trên quan đạo có rất nhiều người dìu già dắt trẻ cùng nhau chạy nạn, vậy nên đi theo dòng người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui