Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrên đường đi, có người nhìn Liễu Phán Nhi, một phụ nhân* mang theo bốn đứa con, nghĩ muốn cướp của, nhưng khi nhìn thấy con dao lóc xương sắc bén trên tay Liễu Phán Nhi thì không dám tiến lên.*phụ nhân: phụ nữ đã lấy chồngLiễu Phán Nhi nhìn thấy Lý Đại Bảo và Lý Dung sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nàng không thể không giảm tốc độ, chờ đám người thôn trưởng Lý ở phía sau.Khoảng cách là vài chục trượng, rất gần, cũng ít phiền toái.Đến buổi trưa, Liễu Phán Nhi trực tiếp dừng xe bò gần với cả nhà thôn trưởng Lý, nhờ họ giúp trông chừng mấy đứa nhỏ.Nàng đi múc nước, đào rau dại và hái thuốc.Quan trọng nhất là Liễu Phán Nhi muốn vào không gian để xem kho hàng có mở rộng hay không, đây là điều nàng quan tâm nhất.Đi đến rừng rậm, Liễu Phán Nhi khom lưng trốn đi, tiến vào không gian kho hàng.Liễu Phán Nhi nghĩ trăm lần không ra, không gian của kho hàng cũng không mở rộng, đồ đạc thì giống như ngày hôm qua, hàng hóa xuất môn và đồ đạc cũng không tăng hoặc thay đổi.Chẳng lẽ không gian kho hàng không tăng thêm theo thời gian sao?Liễu Phán Nhi cau mày, lẩm bẩm tự nói: “Nếu không phải dựa vào thời gian thì dựa vào cái gì vậy chứ?”Nàng cẩn thận ngẫm lại, từ việc phát hiện ra kho hàng và việc mở rộng kho hàng, đến mỗi một chuyện đã xảy ra, nỗ lực từ đó tìm ra quy luật.Nhưng nàng không thu hoạch được gì!Ôm tâm tình phiền muộn trong lòng, Liễu Phán Nhi có chút ủ rũ.Nàng còn tưởng rằng không gian trong kho hàng có thể không ngừng tăng lên, trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của nàng.
Nhưng hiện giờ xem ra, mỗi ngày không gian kho hàng sẽ không lớn hơn.Nàng chỉ dựa vào không gian kho hàng, chẳng hề có chỗ đứng nào cả.Liễu Phán Nhi hít một hơi thật sâu, khích lệ chính bản thân mình, đừng sợ, đừng sợ, nàng vẫn có đầu óc thông minh, ý chí kiên cường, còn một thân võ nghệ, nhất định có thể vượt qua khó khăn.Lý Dung nhìn thấy Liễu Phán Nhi mang về một cái giỏ rỗng, thấy vẻ mặt cô đơn của Liễu Phán Nhi, còn tưởng rằng Liễu Phán Nhi bởi vì không tìm được gì để ăn mà khổ sở.Lý Dung vội vàng bưng cho Liễu Phán Nhi một chén cháo, an ủi: “Chúng ta vẫn còn lương thực, người đừng lo lắng, tiết kiệm thức ăn một chút, chúng ta còn có thể ăn rất lâu!”Liễu Phán Nhi thu lại tâm trạng, chợt cười: “Không cần tiết kiệm thức ăn, cần ăn thế nào thì ăn thế nấy.
Ta thấy lương thực của người trong thôn cũng không có nhiều, chúng ta vẫn còn nhiều lương thực, cho dù người thôn không đến xin thì gia gia nãi nãi của các con cũng sẽ đến xin.Thay vì đến lúc đó chia cho người khác ăn, không bằng chúng ta tự ăn còn hơn.
Ăn ngon thì cơ thể mới khỏe mạnh.
Ta thấy một số cỏ cây dưới đất tươi tốt, chung quy là có thể tìm được thức ăn.”Lý Đại Bảo cảm thấy những lời Liễu Phán Nhi nói có lý: “Đúng vậy, A Dung, chúng ta ăn như bình thường là được, đừng quá tiết kiệm.
Ăn không đủ no thì thân thể sẽ không khỏe, còn có thể bị bệnh.”Ca ca cũng nói như vậy, Lý Dung đáp lại: “Được rồi, khi nấu cơm ta hiểu rõ phải làm thế nào rồi.”Ăn cơm xong thì bọn họ lại lên đường.Mặt trời nắng nóng hừng hực, những người chạy nạn đi đường bị phơi nắng đến phờ phạc ỉu xìu.Bỗng nhiên Liễu Phán Nhi nhìn thấy có rất nhiều người không đi theo hướng phía trước, ngược lại đi lùi trở về, còn tưởng rằng bọn thổ phỉ ngày trước quay lại, vì vậy lập tức chuyển hướng, tìm một nơi để giấu xe bò..