Nhóm dịch: Thất Liên HoaVương Đại Trụ ôm đầu, không dám nói lời nào, sự thật chính là như thế, những thôn dân kia đều bị thổ phỉ bắt đi rồi.Hai người bọn họ tình nguyện ra ngoài kéo dụ thêm người, tiểu thủ lĩnh của đám thổ phỉ kia bằng lòng đối xử tử tế với người nhà bọn họ.Liễu Phán Nhi lấy đi con dao lóc xương, một cước đá ngã Vương Nhị Trụ, chân giẫm lên lưng của Vương Nhị Trụ: “Thôn trưởng, đi con đường khác chỉ có thể tự mình chui đầu vô lưới.
Đi con đường này, nếu có nhiều đá to hơn nữa, chúng ta không thể di chuyển nó, vậy chỉ có thể bỏ xe bò lại, nghĩ cách lật qua đi.”Nếu không có xe bò, người già yếu, nữ nhân và trẻ em có thể sẽ gặp khó khăn trên đường đi.Tuy nhiên, chung quy còn tốt hơn là bị bọn thổ phỉ bắt đi, bị làm nhục cho đến chết hoặc bị bán làm nô lệ.“Đây cũng là chuyện không có cách nào tránh khỏi, chúng ta đến phía trên con đường nhìn kỹ rồi hẵng nói đi, dù sao không thể đi theo đường núi hoang dã kia được.
Nơi đó không có ai quản lý địa giới, chúng ta đi qua bên kia, giống như là dê vào miệng cọp.” Lúc này thôn trưởng Lý lập tức quyết định, nhìn về phía Liễu Phán Nhi với ánh mắt tràn đầy cảm kích.Nếu không phải Liễu Phán Nhi thận trọng và mạnh mẽ, lần này bọn họ đều có thể sẽ bị Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ lừa dối, số phận cuối cùng sẽ rất bi thảm, thậm chí họ có chết cũng không biết mình chết như thế nào!Liễu Phán Nhi gật đầu, nhìn Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ trên mặt đất: “Hai người này làm sao bây giờ?”Trên mặt thôn trưởng Lý lộ vẻ dữ tợn, ánh mắt tàn nhẫn, năm nào chạy nạn mà không có người chết? Nếu Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ muốn hại chết mọi người thì bọn chúng nên chết.“Các ngươi trói Vương Đại Trụ cùng Vương Nhị Trụ lại cho ta, theo ta đi vào trong rừng rậm.” Thôn trưởng Lý lạnh lùng nói, vẻ mặt âm trầm.Thôn trưởng Lý là một người hiền lành, nhưng ông không phải là người không có giới hạn cuối cùng.
Đối với những kẻ xấu như Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ thế này thì tuyệt đối sẽ không nương tay.Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lạnh run: “Thôn trưởng, các người làm ơn bỏ qua cho ta đi, thả chúng ta ra đi.
Chúng ta không thể làm gì khác được, phụ mẫu chúng ta đang ở trong tay bọn chúng, chúng ta buộc phải làm như vậy.”Tuy rằng thông cảm với chuyện của người nhà họ Vương, nhưng vừa nghĩ đến hai huynh đệ này lại có thể hại bọn họ, trong lòng người dân Lý gia thôn lại sợ hãi, càng thêm oán hận.Thôn trưởng Lý nháy mắt ra hiệu với nam nhân trung niên, nam nhân ấy trực tiếp nắm hàm của Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ, cùng nhau đi vào rừng rậm.Ước chừng qua một khắc* sau, thôn trưởng Lý mang theo người từ chỗ sâu trong rừng cây trở về: “Nguyên Thanh gia, lần này may mà nhờ có ngươi.”*1 khắc = 15 phútLiễu Phán Nhi lắc đầu: “Ngay từ đầu ta chỉ hoài nghi nên hù dọa bọn họ, không nghĩ tới bọn họ ác độc như thế.
Hiện tại chúng ta cũng đừng trì hoãn nữa, lập tức lên đường.
Chúng ta muốn không phải đối mặt với bọn thổ phỉ ở đây thì phải vượt qua con đường phía trên.
Bằng không chờ khi thổ phỉ đến đây sẽ trực tiếp vây kín chúng ta ở bên trong, vậy thì thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.”Trưởng thôn Lý hết sức chấp thuận: “Đúng vậy, chúng ta đi suốt đêm thôi, không thể trì hoãn nữa.”.