Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn


Nhóm dịch: Thất Liên HoaCác con cũng vậy, sau này đừng giả vờ lương thiện, nhất định đừng nói gì nghe nấy với nhà cũ, kẻo sau này bị hãm hại cũng không thừa.

Trước kia ta vốn không tốt, nhưng các con bị bọn họ xúi giục, lại thường xuyên chống đối với ta, cũng thật ngu ngốc.Người nào nguyện ý giặt quần áo nấu cơm cho các con, còn bị các con ghét bỏ nữa chứ? Ta và các con vốn không phải là mẫu tử ruột thịt, chúng ta dựa vào sự hiểu biết lẫn nhau là chính.


Nhưng các con không hiểu ta, tính tình của ta lại rất nóng nảy, vậy nên hiểu lầm ngày càng sâu hơn.Ngoài ra, phụ thân của các con, một khi ông ấy đã đi biên quan thì đi hai hoặc ba năm, gia đình và ruộng nương đều dựa vào ta, còn bị những tên côn đồ lưu manh ức hiếp.

Ta là một người trẻ tuổi, còn là một tiểu tức phụ nữa, cũng rất khó đấy!”Lý Đại Bảo nghe được những lời của Liễu Phán Nhi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Vậy… thật xin lỗi…”Liễu Phán Nhi không ngờ Lý Đại Bảo có thể nhận lỗi, trong lòng nàng rất vui, điều này đã chứng tỏ Lý Đại Bảo cũng đang dần thay đổi, nàng mỉm cười gật đầu: “Chúng ta đều mắc sai lầm, trong tương lai chúng ta phải biết sai thì sửa, trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.Chờ đến khi phía nam dàn xếp xong xuôi, không nghĩ cách mấy năm lại chạy nạn vài lần, ta sẽ dạy các con luyện võ viết chữ.


Các con cũng thấy rồi đấy, dọc theo đường đi này có rất nhiều người chết, rất nhiều người mất tích, vô cùng nguy hiểm.”Nghe nói như vậy, Lý Đại Bảo sốt ruột: “Nếu chúng ta không quay về phía nam thì làm sao phụ thân tìm được chúng ta đây?”Liễu Phán Nhi mỉm cười: “Trước đây phụ thân của con cũng đã từng chạy nạn, ông ấy biết chúng ta đi đâu, sẽ đến tìm chúng ta thôi.

Cho dù phụ thân con không đến tìm chúng ta, ta vẫn có thể viết thư gửi đến quân doanh cho phụ thân con, ông ấy chẳng phải sẽ biết chúng ta ở đâu sao?”Lý Nam ngồi bên cạnh Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng nói: “Ta không muốn chạy nạn, gà con và thỏ nhỏ ta nuôi cũng không mang theo được, chỉ có thể ăn chúng.

Chạy nạn mệt chết đi được, không thể ngủ ngon, không thể ăn ngon, ta sợ lắm.”Liễu Phán Nhi nhìn thấy biểu tình sợ hãi trên mặt Lý Nam, muốn véo mặt Lý Nam để bày tỏ sự gần gũi, nhưng trên tay dính bột, nàng chỉ có thể áp trán vào đầu Lý Nam: “Khi chúng ta đến phía Nam… cho A Nam nuôi thỏ nhỏ và gà con, được không nào?”Lập tức mặt mày Lý Nam trở nên rạng rỡ, cười ngọt ngào nói: “Được ạ!”Lý Tiểu Bảo nhân cơ hội nhìn Liễu Phán Nhi với đôi mắt rực sáng: “Người thực sự sẽ dạy chúng ta đọc sách viết chữ sao? Người cũng sẽ dạy chúng ta luyện võ ư?”Liễu Phán Nhi gật đầu: “Chỉ cần các con muốn học, ta sẽ dạy cho các con.”Lý Tiểu Bảo cũng vui vẻ, cười nói: “Cám ơn người.”Trong khi Liễu Phán Nhi vừa trò chuyện vừa cười đùa với bọn trẻ, vào lúc đang áp chảo bánh nướng, Liễu Phán Nhi cảm thấy cổ tay của mình nóng hầm hập, nhưng không có đau.Liễu Phán Nhi không để ý, tưởng rằng lúc nàng áp chảo bánh nướng thì vô tình chạm phải mép nồi.Mãi đến sau khi đã ăn cơm xong, thời điểm nằm trên chiếu ngủ dưới gốc cây thì Liễu Phán Nhi mới có thời gian kiểm tra cổ tay, nàng hơi sửng sốt, không ngờ lại xuất hiện một vết tròn màu đỏ li ti.Liễu Phán Nhi nghĩ rằng đây là thứ gì đó bẩn, vậy nên nàng nhanh chóng lau nó, nhưng phát hiện ra không thể lau sạch được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận