Chung thị hỏi thăm, Tam tỷ muội Yến gia nhìn bên trái một chút, rồi lại nhìn bên phải một chút, lúc này mới phát hiện không thấy bóng dáng tiểu đệ Yến Tiểu Tứ.
Nhị tỷ Yến Thục Tuyết vội la lên: “Tiểu đệ không phải đã sớm xuống núi về nhà rồi sao?”
Chung thị gấp đến độ vỗ vỗ đùi: “Đứa nhỏ này, sợ là lại ham chơi rồi.
”
“Nương, người đừng vội, con liền đi tìm tiểu đệ về.
”
Yến Thục Thấm nói xong liền quay người chạy ra bên ngoài.
Nàng suy nghĩ Yến Tiểu Tứ rất đói, thường xuyên đến ao đập cách thôn một dặm để bắt cá nướng nên liền chạy ra khỏi thôn.
Bầu trời càng lúc càng tối, ánh sáng bắt đầu ngày càng xám xịt.
Trên ao đập ngoài làng, ba thiếu niên thân hình vạm vỡ đang vây quanh một thiếu niên gầy gò khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đấm đá quyền cước.
Thiếu niên gầy gò có một nốt ruồi hình giọt nước đỏ như giọt máu ở khóe mắt phải.
Nốt ruồi hình giọt nước như giấy bạc, bộ dạng xinh đẹp cực kỳ.
“Ta đá chết con cóc nhà ngươi.
”
Thiếu niên gầy gò bị đánh bể đầu chảy máu nằm trên mặt đất, thân thể co ro, hai tay ôm đầu, run lẩy bẩy.
“Yến Tiểu Tứ, ngươi còn dám câu dẫn Lưu Thiên Thiên nữa hay không?”
“Chỉ bằng bộ dạng như sao chổi của ngươi, mà cũng dám nhìn trộm Lưu Thiên Thiên, quả thực là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
”
“Phi, sao chổi này ngay cả con cóc cũng không bằng.
”
Lưu Thiên Thiên này là nữ nhi thôn trưởng thôn Thược Dược Lưu Khiêm Hòa, được xưng là một cành hoa của thôn Thược Dược.
Yến Tiểu Tứ ôm đầu, co rúc ở trên mặt đất, không dám phản kháng: “Đại Hà ca, ta không có câu dẫn Lưu Thiên Thiên, là chính Lưu Thiên Thiên muốn cùng ta chơi đùa.
”
“Tiểu tử thúi, còn dám bôi nhọ danh tiếng Thiên Thiên, Nhị Hà, Tam Hà, đánh cho ta, đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
”
Dẫn đầu là thiếu niên tên Trần Đại Hà, bên cạnh là hai huynh đệ Trần Nhị Hà, Trần Tam Hà của hắn, cha của bọn hắn là Yến Bác Thư ở Yến gia, ỷ có Yến Bác Thư là chỗ dựa, Yến gia lại không cần Kiến Yến tiểu tứ, liền thường xuyên khi dễ Yến Tiểu Tứ.
Lại là một hồi quyền đấm cước đá vào người Yến Tiểu Tứ, một lát sau, Yến Tiểu Tứ nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Bên trên ao đập đầy vết máu loang lổ.
Thấy Yến Tiểu Tứ không nhúc nhích, Trần Nhị Hà, Trần Tam Hà hốt hoảng nhìn về phía Trần Đại Hà.
“Đại ca, sao chổi này bất động.
”
“Sao chổi này có thể bị chúng ta đánh chết hay không.
”
Trần Đại Hà hừ một tiếng, giơ chân đá thiếu niên chảy máu dầm dề trên mặt đất: “Sao chổi này sợ là giả chết, Nhị Hà, Tam Hà, tiếp tục đánh.
”
Đau quá, đau quá!
Yến Tiểu Thích cảm giác toàn thân trên dưới đau dữ dội, khó chịu như bị ô tô nghiền ép.
Không phải nàng đã chết rồi sao? Trên đường về bộ đội, chiếc xe thể thao Mercedes-Benz mà nàng đang lái đã va chạm với một chiếc xe tải hạng nặng đang chạy tới, nó đã trực tiếp đè bẹp chiếc xe thể thao Mercedes-Benz của nàng, tình huống đó nàng không bao giờ có khả năng sống sót.
Chẳng lẽ làm quỷ còn có thể cảm thấy đau đớn?
Yến Tiểu Thích trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng.
Con mẹ nó, thời đại này, làm quỷ cũng không dễ dàng như vậy.
“Đại ca, sao chổi này đang động, sao chổi này quả thật là đang giả chết.
”
Trần Nhị Hà gào to, Trần Đại Hà nghiến răng nghiến lợi.
Vừa rồi sao chổi này không nhúc nhích nằm trên mặt đất, làm hắn sợ tè ra quần.
“Cái đồ sao chổi xúi quẩy này, dám giả chết dọa lão tử, hung hăng đánh cho lão tử, đánh tới khi nương hắn không nhận ra hắn thì thôi.
”