Chung thị dẫn Yến Thục Tuyết, Yến Thục Vân chờ ở ngoài miếu, thấy Yến Thục Thấm tìm được Yến Tiểu Tứ về, trong lòng ba người lúc này mới an tâm.
“Nương, Tiểu Tứ nhất định là cực đói, chạy đến ao đập nước đến bên kia bắt cá.
”
Yến Thục Thấm sợ Chung thị quở trách Yến Tiểu Tứ, nên nhanh chóng giúp nàng giảng giải.
Yến Tiểu Tứ đói đến ngực dán vào lưng, đi đường rất bất lực nên đem đầu tựa vào bờ vai Yến Thục Thấm.
Cảm giác tỷ tỷ chiếu cố, thực sự là quá tốt.
“Nương, nhị tỷ, Tam tỷ, con về rồi.
”
"Tiểu Tứ, sao trên mặt lại đầy vết thương vậy?"
“Là ai đánh đệ?”
Yến Thục Tuyết, Yến Thục Vân đi qua hỏi han ân cần.
“Ở đây đều sưng vù rồi, có đau hay không?”
“Là cái đứa vương bát đản khốn nạn nào vậy, ra tay ác như vậy?”
Giờ phút này ngoại trừ đói bụng, Yến Tiểu Tứ còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trong mắt Chung hiện lên vẻ đau lòng, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc: “Đánh nhau với ai?”
Yến Thục Thấm thấy sắc mặt Chung thị, nhanh chóng thay Yến Tiểu Tứ giải thích: “Nương, không phải tiểu tứ gây chuyện, là ba huynh đệ Trần gia ỷ vào người đông thế mạnh đánh Tiểu Tứ.
”
Nhìn Yến Tiểu Tứ sưng mặt sưng mũi, trong long Chung thị áy náy không thôi.
Là nàng ấy không có bản sự, mới liên lụy bốn hài tử đi theo nàng ấy chịu khổ, nhất là Tiểu Tứ nhi.
“Có đau hay không, nhanh chóng vào nhà đi, nương dùng nước lạnh thoa cho con.
”
Đau như này căn bản không tính là cái gì, lúc Yến Tiểu Tứ ở đơn vị 183, cay đắng nào mà không trải qua.
“Nương, con không đau.
”
“Không đau cũng phải dùng nước lạnh thoa lên.
”
Yến Thục Tuyết cầm chậu gỗ cũ nát đi lấy nước lạnh, Yến Tiểu Tứ, Yến Thục Thấm, Yến Thục Vân đi theo Chung thị đi vào.
Bên ngoài miếu vốn đã đổ nát, nhưng khi bước vào bên trong, Yến Tiểu Tứ phát hiện bên trong còn đổ nát hơn.
Yến Bác Văn sau khi chết, Nhị Lão Yến gia dưới cơn nóng giận, đem cô nhi quả mẫu Chung thị đuổi ra khỏi đại trạch, Chung thị dẫn theo bốn hài tử, không có chỗ để đi, liền đem cái miếu rách nát không chịu nổi thu thập một phen, mang theo 4 hài tử dừng chân ở đây.
Trước kia, toà miếu này đã rất đổ nát, lại ở nhiều năm như vậy, càng cũ nát, trụ cột nghiêng ngả, nóc nhà thì không có cách nào che mưa che gió, cửa sổ đã sụp đổ mất một nửa, mặt đất thì loang loang lổ lổ.
Trong miếu không lớn, Chung thị dùng tấm ván gỗ miễn cưỡng cách thành ba gian gian phòng, phía ngoài cùng một gian, là phòng bếp, ở giữa một gian là phòng của Yến Tiểu Tứ, gian phòng bên cạnh Yến Tiểu Tứ là gian phòng của Chung thị, Yến Thục Thấm, Yến Thục Tuyết, Yến Thục Vân, bốn người chen ở một gian phòng thu hẹp, nhà vệ sinh thì ở bên ngoài, là do Chung thị dùng tấm ván gỗ làm thành.
Yến Tiểu Tứ đem ánh mắt thu hồi lại, trong lòng có chút kêu rên.
Lần này xuyên qua, thật đúng là có mất có được.
Nàng dám nói rằng tất cả các khu ổ chuột ở Châu Phi còn tốt hơn chỗ này.
“Nương, nước đây.
”
Yến Thục Tuyết bưng một chậu nước lạnh đi đến.
Chung thị kêu nàng ấy đem chậu nước đặt bên cạnh chân Yến Tiểu Tứ, Yến Thục Thấm đem vải rách dùng để rửa mặt đưa cho Chung thị.
Trong nhà có năm người, chỉ có một chiếc khăn tay này để rửa mặt, chiếc khăn tay này đã dùng được hai năm, đã được giặt đến trắng bệch trắng, đã có vài chỗ vá.
Chung thị tiếp nhận khăn, ở trong chậu nước ngâm một chút, tiếp đó vắt khô, sau đó thoa lên mặt Yến Tiểu Tứ.
Khăn lạnh như băng, dán vào khuôn mặt, Yến Tiểu Tứ cảm thấy chỗ nóng bỏng trên khuôn mặt kia có chút hoà dịu.