Nhóm khách quý tới đây trước tiên sẽ được an bài bồi bàn dẫn đường, hưởng thụ phục vụ mà đảo Hoa Hạ cung cấp cho bọn họ. Bồi bàn còn có thể dạy cho bọn họ những thứ mới lạ trên đảo, ví dụ như mạt chược, bài Poker.
Trò chơi có tính kích thích, tính cạnh tranh, vô luận là vượt qua biên giới hay là ở dị giới đều rất được mọi người hoan nghênh. Không ít người sau khi học được liền nhanh chóng thích việc ở trên bàn bài chiến thắng đối thủ của mình, hoặc là cùng với bạn tốt trên bàn bài tăng tiến cảm tình, tăng mạnh trao đổi.
Những đại quý tộc đến đây lần này đều là những nhân vật hết sức quan trọng của đế quốc họ, cho dù giữa hai bên có khoảng cách hoặc thù hận gì thì cũng không thể làm to chuyện. Lúc này bọn họ đột nhiên phát hiện việc lấy được thắng lợi trên bàn bài, thắng được tiền tài của đối phương, cũng là một lựa chọn không tồi.
Có những đại quý tộc đó dốc sức tiêu phí, đảo Hoa Hạ chính là ngày tăng đấu vàng. Mà may là các loại hạng mục tiêu phí trên đảo là do Troud định giá, chứ để Israel ở nông thôn quê mùa tự mình định giá thì quả thực là vô cùng thê thảm.
Mức giá mà hắn cho là đã rất cao, thì ở đế đô cũng chỉ là mức trung bình thôi. Mà những hạng mục nơi này lại là nhằm vào các quý tộc đứng ở đỉnh núi cao, cái loại trung bình này sẽ không làm bọn họ cảm thấy được lợi, mà chỉ cho rằng đang vũ nhục thân phận của bọn họ.
Sự giới thiệu của Troud trong nháy mắt làm mới địa vị của Israel đối với đại lục Osmond, trong mắt hắn những đại quý tộc này cũng trở thành những con dê béo ngu ngốc nhiều tiền đợi làm thịt.
Hơn nữa dưới đề nghị của Troud, hắn còn cho xây một khu nuôi dưỡng cỡ lớn bên cạnh khu hành chính của Dụ gia thôn, dùng để chứa những ma thú phi hành cùng ma thú kéo xe dùng làm phương tiện giao thông này, mà đảo Hoa Hạ thì trở thành cấm phi khu.
Mà trong lúc này Israel cũng tiếp xúc với không ít quý tộc có địa vị cao và cao thủ đã ngoài thánh cấp. Hơn phân nửa những người đó đều là bộ dạng cao cao tại thượng kiêu ngạo giống như khổng tước, rất nhanh khiến cho Israel mất đi hứng thú gặp mặt với bọn họ.
Theo càng ngày càng nhiều khách quý đến, khu biệt thự đã vào ở một nửa. Mà mặt khác khu khách quý, cũng lục tục vào ở không ít đại quý tộc. Gần đây đảo Hoa Hạ và Dụ gia thôn có thể nói là tân khách tập hợp, náo nhiệt vô cùng. Ngay cả một vài tiểu đội đến rừng rậm ma thú mạo hiểm hoặc chấp hành nhiệm vụ đều lựa chọn đến Dụ gia thôn nghỉ ngơi hồi sức, thuận tiện xem thôn trang nhỏ khác lạ này, hưởng thụ một chút mỹ thực có phong cách riêng của nơi này.
Thật ra bọn họ cũng muốn đến đảo Hoa Hạ, nhưng mỹ thực cùng phục vụ rực rỡ muôn màu trên đảo, không phải người bình thường có thể tiêu phí được. Chỉ giá tiền thôi đã khiến bọn hắn chùn bước rồi, có điều trong mắt nhóm đại quý tộc cùng hoàng thất kia thì cái này không tính là gì cả.
Hiện tại Dụ gia thôn cũng có không ít phú thương cùng các quý tộc có tước vị tương đối thấp đến tham dự hội đấu giá vào ở. Gia tộc Absalom tới gần bên hồ, quán trọ hoàn cảnh thanh u xa hoa liền thành lựa chọn tốt nhất cho bọn họ. Sau khi nơi này đã ở đầy người, thì những người khác cũng chỉ có thể lựa chọn địa phương khác. Đương nhiên cũng có vài người tự cho là thanh cao, lại không nhận được đầy đủ sự coi trọng liền ở trong trấn Gavin. Ngay cả phủ lãnh chủ trấn Gavin cũng an bài người vào ở.
Theo người người tụ tập đến Dụ gia thôn, những thương nhân mẫn cảm thấy được cơ hội buôn bán, lần lượt đưa ra thỉnh cầu với gia tộc Salomon, nguyện ý ra giá cao thuê cửa hàng ở Dụ gia thôn. Lúc này toàn bộ các cửa hàng của thôn dân Dụ gia thôn, mặc dù dưới sự trợ giúp của Israel đều đã khai trương, hơn nữa sinh ý không tồi. Nhưng chủng loại cửa hàng vẫn là không đủ đa dạng, có những thương nhân đó gia nhập, tin rằng Dụ gia thôn có thể tụ tập càng nhiều nhân khí.
Cách hội đấu giá còn ba ngày, vấn đề chỗ ở trong lãnh địa Salomon càng ngày càng khẩn trương. Tuy rằng thánh khí người bình thường mua không nổi, nhưng không gây trở ngại nhiệt tình của bọn họ đối với những vật phẩm khác. Cho nên người đến lần này còn nhiều hơn so với dự đoán, các khách quý đều chiếm được sự an bài rất tốt. Song phần lớn các khách nhân tương đối phổ thông đều có tước vị cao hơn so với Israel như Nam Tước, thậm chí là Bá Tước.
Vì thế liền có người đánh chủ ý lên trên đầu gia tộc Salomon, mục tiêu của bọn họ đương nhiên là tứ hợp viện trên đảo Hoa Hạ của gia tộc Salomon. Người đầu tiên tìm tới cửa là Bá Tước Jill cùng thuộc đế quốc St. Monte với gia tộc Salomon.
Tề Khắc tuân theo nguyên tắc của một vị quản gia vĩ đại của gia đình quý tộc, có lễ tiếp đãi hộ vệ mà Bá Tước Jill phái tới, cũng uyển chuyển biểu đạt hoan nghênh đối với Bá Tước đại nhân, cùng với việc gia tộc Salomon không có dư phòng để tiếp đãi một vị Bá Tước tôn quý.
Thế nhưng thật đáng tiếc, đối phương không vì vậy mà bỏ qua, ỷ vào chủ nhân mình có tước vị cao, vô lễ yêu cầu nhường lại phòng ngủ của chủ nhân.
“Yêu cầu của các ngươi thật sự là rất vô lễ, chủ nhân nhà ta sẽ không đồng ý.” Trên mặt Tề Khắc rút đi tươi cười, lạnh lùng nhìn những người không khác gì phường ăn cướp kia.
“Hừ, chủ nhân của ngươi chỉ là một Tử Tước nho nhỏ, còn đại nhân của chúng ta lại là Bá Tước đó.” Người tới đầy mặt kiêu ngạo, trong giọng nói tràn ngập coi thường đối với Tử Tước Salomon nho nhỏ ở nông thôn này.
“Bất kể nói như thế nào, làm một quý tộc, chủ nhân của ta được hưởng quyền lợi giữ lại quyền sở hữu lãnh địa, huống chi là quyền sử dụng nơi ở của chính mình.” Tề Khắc không bị danh hiệu hay khí thế của đối phương dọa sợ.
Hắn là một người vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn ra được Israel không phải một đứa trẻ đơn giản. Hơn nữa lần này hội đấu giá qua đi, đảo Hoa Hạ vô cùng có khả năng trở thành nơi nghỉ ngơi của mấy đại quý tộc này. Đương nhiên có thể nhận được che chở của những người đó hay không, có thể có người muốn tranh đoạt khối thịt mỡ này hay không thì lại là chuyện khác. Chỉ là qua thái độ bình tĩnh trầm ổn của Israel, cùng với việc gia tộc Absalom cố ý giao hảo với gia tộc Salomon, liền biết chủ nhân hắn hẳn là còn con bài khác chưa lật.
“Ngươi nói không tính, phải chờ ta hỏi qua chủ nhân của ngươi mới biết được hắn có nguyện ý hay không đúng không?” Cái tên có vẻ là đội trưởng đội hộ vệ kia không tin, tiểu quý tộc ở nông thôn này lại từ chối yêu cầu của đại nhân bọn họ.
“Ta nghĩ, quản gia Tề Khắc đã nói rất rõ ràng rồi.” Lúc này Israel nắm tay Aylmer vượt qua cửa ngăn, từ ngoại viện đi ra. Hắn đang chuẩn bị mang nhóc ra đường đi dạo, chứ để nó ở nhà riết không chừng sẽ nghẹn hỏng.
Bánh bao nhỏ chớp chớp đôi mắt thỏ, nhìn nhìn Tề Khắc, lại nhìn nhìn những người đó. Sau đó mất hứng bĩu môi, sao những người này đều thích đến ức hiếp ca ca vậy? Chờ nó trưởng thành nếu ai dám đến, nó liền ăn bọn họ. Không được, ca ca nói không thể ăn bậy này nọ không vệ sinh, nó vẫn là đem bọn họ đốt thành tro tro đi. Nghĩ đến cái này nó kiên quyết nắm chặt tay, cuối cùng cũng sẽ có một ngày như vậy.
“Thằng nhóc ở đâu ra vậy, nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện đâu.”
“Chẳng lẽ khi ngươi tới xin người ta nhường nhà cho mình, cũng không nghe trước xem chủ nhân là ai sao?” Israel trào phúng nói xong, lại nói với Tề Khắc: “Quản gia Tề Khắc, ngươi có thể tiễn khách.”
“Vâng, chủ nhân.” Tề Khắc nhận được mệnh lệnh, lễ phép mời người rời đi.
Những người đó thấy tiểu quý tộc nông thôn này lại vô lễ như thế, vì vậy một hộ vệ có thực lực đại kiếm sĩ trong đó thả ra uy áp. Ý đồ cho tên tiểu quý tộc nghe nói là ma võ phế nhân kia nhìn thấy một chút nhan sắc.
Đáng tiếc uy áp của hắn không có bất cứ tác dụng nào đối với đồ ngoại tộc Israel này, Aylmer thì càng tỏ vẻ khinh thường với cái đó. Chỉ có nhóm hộ vệ không biết nội tình, đứng trước mặt huynh đệ hai người, rút đại kiếm sắc bén ra, chỉ thẳng vào người muốn thương tổn chủ nhân.
Cho dù trong số họ có vài người thực lực thấp, đối mặt với uy áp của đại kiếm sĩ có chút khó chịu. Nhưng đối với bọn họ đã được nhận qua huấn luyện đặc thù mà nói, cũng không phải quá khó thừa nhận như vậy.
Nhân mã hai bên giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng. Tề Khắc thấy thực lực hai bên cách xa, lặng lẽ cho người điều hộ vệ trong viện đến tiếp viện. Trên thực lực chiến thắng không được, thì dùng nhân số để chiến thắng, ai bảo bọn họ là địa đầu xà chứ?
*Địa đầu xà: lấy từ câu “Cường long nan áp địa đầu xà”. Nghĩa đen là một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó. Còn nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phép vua thua lệ làng).
Lúc này không trung truyền đến một tiếng rồng ngâm thật cao, một cỗ uy áp thuộc về Long tộc dời non lấp biển đè xuống. Ánh mắt Aylmer trong nháy mắt biến thành màu đỏ, hoàng kim cự long là vương giả trong long tộc, giống như ngũ trảo kim long là vua của loài rồng trên địa cầu. Uy nghiêm của nó không tha thứ được sự khiêu chiến của một hỏa long thực lực bình thường, đặc biệt là một long tộc trở thành thú cưỡi thấp kém cho nhân loại.
Lúc một vài người có thực lực mỏng manh trên đảo bị cỗ uy áp này ép tới quỳ rạp trên mặt đất, trên đảo dâng lên một luồng uy áp long tộc còn khí phách, còn ngang ngược hơn. Nhưng may mà cỗ uy áp này không nhằm vào mọi người trên đảo, mà là chỉ thẳng lên một người một rồng đang dương dương tự đắc trên không trung kia. Những cao thủ trên đảo còn chưa nhận ra long uy kia xuất phát từ nơi nào, ngay sau đó một cỗ uy thế khổng lồ trong nháy mắt bao trùm toàn bộ đảo nhỏ, che dấu nơi phát ra long uy.
Mà cỗ uy thế thần bí kia, không có mang theo hơi thở sắc bén bá đạo như hai luồng long uy trước đó, sắc bén khiến người ta hít thở không thông. Mà là lộ ra một cỗ hơi thở trang nghiêm, hiền lành, không tha thứ cho việc xâm phạm, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại giống như đang đắm chìm trong ánh sáng của thần, nhưng lại không cho người ta phản kháng.
Nhưng mọi người còn chưa kịp tinh tế cảm nhận, cỗ hơi thở này liền biến mất trong nháy mắt, cùng biến mất còn có hai cỗ long uy. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện long kỵ sĩ cùng cự long của hắn trên không trung đã biến mất.
Carlota Brines làm long kỵ sĩ duy nhất trên đại lục, không thể nghi ngờ là hắn rất cao ngạo tự đại. Tuy rằng thực lực của hắn chỉ đạt tới thánh cấp, nhưng nhờ đồng bọn hỏa hệ cự long Cleo Del, khiến hắn có thể đứng song song với cao thủ thần cấp trên phiến đại lục này, thậm chí còn hơi áp đảo thần cấp.
Lần này hắn đến đảo Hoa Hạ hoàn toàn là để xem hai món thánh khí trong truyền thuyết, khi hắn đến nơi này liền cùng anh bạn của hắn ra oai phủ đầu với người trên đảo, huênh hoang tuyên bố hắn đến.
Không nghĩ tới một giây trước hắn còn vô cùng đắc ý nhìn những người mất cả hồn vía dưới mặt đất, giây tiếp theo hắn với anh bạn của hắn liền bị long uy dưới mặt đất chấn nhiếp, toàn thân dâng lên một loại kính sợ đối với người ở địa vị cao hơn. Đó là nỗi kính sợ với vương giả từ trong xương tủy của Cleo, còn Carlota thì lại vì ký kết khế ước đồng bạn với Cleo nên bị nó ảnh hưởng.
Trong nháy mắt đó, Cleo mất đi năng lực vốn có, bị hơi thở thuộc về vương giả trói buộc, từ giữa không trung rớt xuống trong hồ. Tổ hợp long kỵ sĩ vừa rồi còn kiêu ngạo, trong nháy mắt biến thành chó rơi xuống nước. May mắn là lúc này không có ai chú ý tới bọn họ, không thì cái tổ hợp này có lẽ không còn mặt mũi gặp người nữa.
“Cleo, bạn của ta, vừa rồi là sao vậy?” Sau khi một người một rồng rời khỏi hồ, Carlota có chút nghi hoặc hỏi.