Không Giấu Được Hy Vọng Xa Vời


Editor: LacYen1012
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
——————
" Học tỷ Giang Yểu, chuyện về chiếc ô tôi rất xin lỗi.

Tôi không biết sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, mang đến cho chị nhiều phiền phức, thật xin lỗi."
Chữ phía trên, vẽ lung tung ngổn ngang lộn xộn những nét gạch ngang, như thể là người viết câu nói này không hài lòng với cách biểu đạt.
Giang Yểu tiếp tục đọc bên dưới, lại là một đoạn dùng từ không khác nhau lắm.
"Giang Yểu, thật xin lỗi.

Chuyện cái dù không phải cố ý."
Tương tự như ở phía trên, trên câu nói này cũng bị mấy nét vẽ mấy rối bời gạch ngang, bị đánh dấu.
Giang Yểu nhíu mày, gần như đoán ra chủ nhân của viên cầu giấy này là ai.

Giang Yểu đảo qua từng dòng, phía dưới vài đoạn thậm chí là cả tờ giấy đều là lời tương tự.
" Học tỷ Giang Yểu, đối với chuyện cây dù hết sức xin lỗi.

Tạo cho chị phiền phức, thật xin lỗi."
"Giang Yểu, Chuyện cây dù tôi rất xin lỗi.

Hi vọng chị có thể tha thứ cho tôi."
"Học tỷ, chuyện cây dù tôi xin lỗi chị, tôi không có ý tứ gì khác."
"Giang Yểu "
...
Tất cả câu đều bị nét gạch ngang màu đen, chỉ có một câu cuối cùng vẻn vẹn viết tên Giang Yểu.
Giang Yểu đại khái đã đoán được.
Tiểu đệ thân yêu của cô, biết chuyện cây dù, thậm chí cũng có thể là biết chuyện Hứa Giai Nghệ ở trước mặt mọi người gây khó xử cho cô, muốn viết tờ giấy xin lỗi cô, nhưng xoắn xuýt cách dùng từ.
Cuối cùng thực sự xoắn xuýt không ra thứ gì, thế là lão đại bắt đầu phiền, liền đem cả tờ giấy đều vo tròn.
Về phần tờ giấy này tại sao lại xuất hiện ở đây, trước mắt Giang Yểu chưa nghĩ ra nguyên nhân cụ thể.
Không khả năng là bản thân cậu đưa cho cô.
Loại rác thải này thoạt nhìn không cần, nửa chân đi vào thùng rác lại có thể lọt vào tay cô?
Giang Yểu không nghĩ nhiều, dâng lên ý nghĩ trêu chọc cậu.
Dù sao cô cũng chưa xem kịch ông lão thả ngựa tại chỗ.
Lớp tự học buổi tối sau giờ học, Giang Yểu liền dắt Trịnh Thấm Di chạy nhanh.
Trịnh Thấm Di không hiểu sao bị dắt chạy, vượt qua tất cả học sinh lớp 11 xa xa dẫn trước.
"Cậu, cậu làm gì nha?" Trịnh Thấm Di chạy theo Giang Yểu thở không ra hơi.
Giang Yểu không trả lời, một hơi chạy đến dưới lầu dạy học lớp mười mới dừng lại: Chờ người."
"Tớ có nên trực tiếp chặn bọn họ dưới lầu không?"
" "Chặn" cái gì? Nói giống như cô đến muốn cưỡng đoạt dân nam.."

Trịnh Thấm Di một mặt 'Tớ sớm đã xem thấu', chế nhạo nói: "Chẳng lẽ không phải?"
Giang Yểu dùng cùi chỏ hích nhẹ Trịnh Thấm Di một cái, làm bộ nghe không hiểu cô ấy trêu ghẹo.
"Ra tới ra tới!"
Giang Yểu tập trung nhìn, tóc cậu dưới ánh đèn đường cạn phải phát sáng, lập tức liền để người nhìn không chuyển được mắt.
Nhưng, chân Giang Yểu còn chưa bước ra, liền thắng gấp lại.
"Làm sao vậy?"
Giang Yểu nhìn đám người đi theo sau lưng Tần Khải Chi, khí thế hung hăng.
Là đám người ngày đó ở rừng cây nhỏ gặp được.
Giang Yểu có một loại dự cảm xấu, lòng hiếu kỳ quấy phá, cô không để ý Trịnh Thấm Di nghi vấn liền dắt cô ấy lặng yên đi theo.
Nơi hẻo lánh ở thao trường.
Không có đèn đường chiếu rọi, mượn ánh sáng cách đó không xa cùng ánh trăng trên cao, hơi mờ rọi xuống.
"Tần Khải Chi, mày rất ngưu bức." Người cầm đầu một đám đối diện Tần Khải Chi khí thế cũng tương tự.
Người cầm đầu là một nam sinh da đen nhánh trên trán mang theo vết sẹo.

Không xấu, còn mang cho người ta một loại cảm giác lão đại xã hội đen.
Từ số lượng, bọn đám kia so với một đám người Tần Khải Chi kia nhiều hơn.
"Lão tử mặc kệ mày chơi phụ nữ hác như thế nào.


Hứa Giai Nghệ! Lão tử bảo bọc! Mày không thể lộn xộn!" 'Hắc lão đại' hung tợn, đầu ngón tay dùng sức dường như muốn chọc thủng Tần Khải Chi đối diện.
"?" Tần Khải Chi nhíu mày, dường như đang nhớ lại cái gì, "Nghe không hiểu mày nói gì."
"Mày đùa lão tử à?!"
'Hắc lão đại' thủ thế, một đám người sau lưng hướng về phía Tần Khải Chi bắt đầu hành động.
Ngay sau đó, người bên Tần Khải Chi cũng lập tức bày ra tư thế đánh nhau.
Hai nhóm người không có mấy giây đánh làm một đoàn, tình cảnh bạo lực lại hỗn loạn.
Giang Yểu cùng Trịnh Thấm Di trốn sau một bức tường trong sân vận động, lần thứ nhất nhìn thấy tình cảnh kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhao nhao hít một hơi khí lạnh.
"Sao, làm sao bây giờ, Giang Yểu? Muốn hay không...!báo lão sư?"
Đại não Giang Yểu đứng máy, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn hết thảy.
—————
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
_ Chân Thành Cảm Ơn_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận