Không Giấu Được Hy Vọng Xa Vời


Liên Thanh Lễ biết chuyện của Giang Yểu, cũng không nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ bạn đầu mình đưa ra sẽ bị phương thức như vậy phá hư triệt để.

Liên tiếp mấy ngày, Liên Thanh Lễ không dám nhiều với Giang Yểu đang sầu não uất ức mấy câu.

Nhà dột còn gặp mưa, thành tích cuộc thi tỉnh cũng ở mấy ngày này công bố ra.

Giang Yểu kiểm tra rối tinh rối mù, đều không thể qua.

Giang Yểu lấy mắt thường cũng có thể thấy trình độ tinh thần sa sút xuống.

Cuộc thi tỉnh sức sao cũng là cuộc thi lớn, đối với bạn học có thành tích ưu tú, trường học quyết định cố ý tổ chức đại hội khen ngợi.

Giang Yểu ngồi dưới khán đài.

Nhìn màn hình lớn trên sân khấu nhấp nhô truyền ra từng tên người, đều là bạn học trước đó cùng mình thành tích tương xứng, trong mắt Giang Yểu nghẹn thật lâu lệ nhiệt cơ hồ sắp tràn ra khỏi mi.

"Liên Thanh Lễ.

"
"A?"
" Cậu nói xem, tớ đây cũng được coi tình yêu cùng sự nghiệp là hai hai thất bại a.

"
"! " Liên Thanh Lễ nhất thời không nói gì.

Giang Yểu không được trả lời, cũng không có có phản ứng gì, chỉ là con mắt chăm chú nhìn tên từng người trên màn hình lớn xuất thần.

Nước mắt ngẫu nhiên trượt xuống, cũng bị cô không chút biến sắc lau đi.

Bình thường Giang Yểu bình thường là người hoạt bát thậm chí có chút ầm ĩ, lập tức lời nói ít đi, bạn học xung quanh đều cực kì không thích ứng.

"Nam sinh kia là ai?"
Nghỉ giữa tiết, Liên Thanh Lễ đi nhà vệ sinh không có ở chỗ ngồi.

Trước bàn là Hồ Nhiên đã sớm phát giác được Giang Yểu không thích hợp, liền cẩn thận từng li từng tí quay lại chào hỏi.

Kỳ thật lấy khoản cách bàn trước bằng sau thế này, thật sự không phải cô ấy cố ý nghe lén, bình thường lời Giang Yểu cùng Liên Thanh Lễ nói, Hồ Nhiên đều có thể bảy tám phần nghe cái không sai lắm.

Chẳng qua cô ấy cũng không phải là người thích nói loạn, chỉ là thỉnh thoảng nghe Giang Yểu miêu tả càng ngày càng thấy quen thuộc.

"Tớ không nói ra, tớ chỉ muốn nhìn một chút tớ có biết hay không.

"
"! "
Giang Yểu nhìn cô ấy rất lâu.

Giang Yểu biết cách làm người của cô ấy, cũng không có gì ẩn tàng hào hứng, lại hướng Hồ Nhiên đang cam đoan vài câu, liền đem tên Tần Khải Chi nói cho cô ấy.

"Tần Khải Chi?!" Hồ Nhiên giật mình, "Tớ biết hắn a!"
"Tớ còn có Wechat của hắn!"
Ánh mắt Giang Yểu khẽ run, khó khăn lắm quyết tâm che đậy được chua xót: "Các cậu! Tại sao biết?"
"Hôm đại hội thể dục thể thao, hắn giơ tấm bảng, lúc ấy cảm thấy hắn đẹp mắt liền để nam sinh lớp chúng ta xin Wechat.

"
Nghe vậy, Giang Yểu không cao hứng trở lại.

Từ trong xương tủy cô có chút ác liệt, cô cũng không phải là người rất thích người cô thích bị rất nhiều người thích.

"Vậy cậu, có thể đem Wechat của hắn cho tớ sao?"
Có lẽ là trạng thái Giang Yểu thực sự là quá kém, Hồ Nhiên vui vẻ đáp ứng sau đó quay đầu đi.

Giang Yểu thất thần, cảm thấy lời mình vừa rồi nói ra châm chọc lại buồn cười.

Thêm Wechat, có thể thay đổi được gì?
Thật vất vả nhịn đến lúc nghỉ, Giang Yểu cơ hồ là không do dự, tập sách cũng không cất kỹ, liền mở điện thoại nhấn xen nick Wechat Hồ Nhiên gửi tới.

Nhảy ra giao diện thông tin cá nhân, trên khu vực biệt danh, chỉ có một chữ " Khải" vô cùng đơn giản.

Ảnh chân dung là một con chó có chút quái.

Không có tên cá tính, không có địa chỉ, nick Wechat cũng là mặc định của hệ thống một chuỗi chữ cái phức tạp lại khó hiểu.

Tựa như con người cậu, lười nhác lại lạnh lùng.

Giang Yểu tường tận xem xét cái giao diện kia hồi lâu, chậm chạp không dám ** cái kia 'Thêm vào danh sách bạn tốt'.

Một màn kia đả thương hình tượng người quyết tuyệt bay thẳng trong đầu, Giang Yểu không còn dũng khí đến gần cậu nữa.

Vì cái gì còn muốn làm người quấy rầy tình cảm người khác nữa?
Giang Yểu rời khỏi giao diện Wechat, nhìn màn hình điện thoại đen đến ngây người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui