Giang Yểu ngẩng đầu, là Lục Viễn Kỳ.
"A, được." Giang Yểu bị cái 'Đến thăm' đột nhiên này làm cho có chút bối rối, rút ra một tấm phiếu báo danh đưa cho Lục Viễn Kỳ.
"Hắn còn chơi bóng rổ a." Liên Thanh Lễ thấp giọng kinh hô.
Giang Yểu cũng một mặt Wow nhìn về phía Liên Thanh Lễ: "Hắn quá lợi hại."
Không tới vài phút, Lục Viễn Kỳ lại đi tới, đem phiếu báo danh để trên mặt bàn Giang Yểu.
"Lục, Viễn, Kỳ." Giang Yểu đem phiếu báo danh phóng tới nàng cùng Liên Thanh Lễ cái bàn ở giữa, ra hiệu nàng nhìn, "Là cái này kỳ a."
Giống như cha mẹ đều đem những mong ước đẹp đẽ bỏ vào tên của con gái, cho nên nhìn chữ 'Kỳ' cũng không phổ biến.
Giang Yểu đối với cái tên này cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua phía cột chiều cao, dùng kiểu chữ viết kiệt ngọa giống con người hắn ——187cm.
Giang Yểu cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Nhưng người ngoại hình điều kiện ưu việt như thế ở Lâm Dương thực sự không nhiều, cũng trách không được mỗi ngày cửa lớp bọn họ đều có con gái liên tục đến chơi.
"Nhà ở ven hồ ngắm được ánh trăng." Liên Thanh Lễ lẩm bẩm một câu, "Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu ha."
Giang Yểu một mặt quái dị: "Cái gì nha, cậu thích thì chính mình phải đi thôi."
"Tớ không tới." Liên Thanh Lễ khoát khoát tay, "Soái thì soái, nhưng không phải kiểu mà tớ yêu thích."
"Cậu biết.
.
."
" Người đàn ông thành thục mới là style~ "
Giang Yểu cười cười, bất đắc dĩ nhưng không cãi lại.
Theo sau nhân vật phong vân là Lục Viễn Kỳ mở đầu, về sau những nam sinh vốn có do dự cũng tìm Giang Yểu báo danh.
Lúc đầu nam sinh ban khoa học tự nhiên nhiều, toàn bộ quá trình cũng không hao tổn thời gian quá dài, danh ngạch liền đầy.
Quả thật như ủy viên thể dục nói, trước trận bóng rổ huấn luyện vừa cực khổ lại tốn thời gian.
Từ khi chính thức bắt đầu huấn luyện , trên lớp học thường xuyên không gặp được những nam sinh báo danh kia.
Ngược lại Lục Viễn Kỳ báo danh trước hết nhất, thời gian ở trong phòng học nhiều hơn.
Mọi người không hiểu vì sao hắn không huấn luyện chung cùng những nam sinh khác , nhưng vì chưa quen nên cũng không hỏi.
Mà vị này ở phòng học cũng không giống những nam sinh đi huấn luyện về điên cuồng làm bài, chép bài bổ sung, mà là khí định thần nhàn nằm sấp trên bàn ngủ, một lát để tay dưới bàn chơi điện thoại, chỉ có một phần rất nhỏ thời gian sẽ mở hai trang sách ra.
A, ngẫu nhiên còn đến nhà vệ sinh hút thuốc.
Đây là Giang Yểu đang đi wc ngẫu nhiên gặp thoáng qua Lục Viễn Kỳ hút thuốc.
Khi đi qua người hắn, trên người hắn mùi khói không nồng, nhưng ngửi thấy rõ ràng.
Giang Yểu không thích nam sinh thích hút thuốc,trong đó có mấy người đang hút thuốc lá điện tử ở hành lang,cô cảm giác mùi kia sặc người mà cảm thấy đối phương đang giả vờ.
Nhưng trê người Lục Viễn Kỳ không có mùi thuốc lá ghê tởm sặc mũi kia, tối thiểu Giang Yểu cũng sẽ không vì loại mùi đó mà cảm thấy khó chịu.
Thể chất Giang Yểu kém, nhưng không có ý tứ đi tìm chủ nhiệm lớp xin phép nghỉ, cho nên mỗi lần chạy, Giang Yểu đều tận lực vắt hết óc chạy thoát.
Hôm nay cũng giống vậy.
Giang Yểu thật vất vả tránh trong nhà vệ sinh, trốn qua buổi sáng chạy trở lại trong phòng học, đã nhìn thấy Lục Viễn Kỳ cũng trong phòng học.
Đang đứng ở trước khung cửa sổ mở hút thuốc.
Giang Yểu mới vừa vào cửa, Lục Viễn Kỳ liền chú ý tới cô.
Không nói một lời, đem khói không chút biến sắc bóp tắt.
Giang Yểu cũng chú ý tới động tác này, cảm thấy đối với hắn ấn tượng tốt hơn nhiều: "Cậu không đi huấn luyện sao?"
Thời gian đến trận bóng rổ eo hẹp, thời gian chạy thao đều dùng để huấn luyện.
Giang Yểu cảm thấy tối thiểu học chung một lớp, cũng đã nói, hiện tại không nói một lời có thể sẽ lộ ra không có lễ phép, liền thuận miệng hỏi.
"Ừm." Lục Viễn Kỳ thu thập khói bụi thuốc trên bệ cửa sổ, trở lại vị trí của mình ngồi xuống, "Không cần thiết."
"? ?" Giang Yểu không hiểu, nhưng cũng không có ý định tiếp tục truy vấn, nhẹ gật đầu liền về chỗ ngồi xuống đọc sách.