Thi đấu cũng không liên tục, sau trận đầu bóng rổ kết thúc có trận thứ hai, là ba ngày sau đó.
Mà trong ba ngày này, vừa vặn đụng trúng sinh nhật Giang Yểu.
Sinh nhật Giang Yểu năm nay trôi qua rất trầm.
Buổi sáng ăn bát mì với trứng gà, giữa trưa cùng Liên Thanh Lễ ăn xong bữa cơm có chút đắt, ban đêm cảm ơn từng bạn học có quan hệ tương đối tốt đưa quà tới, cứ như vậy kết thúc.
"Làm sao tớ có cảm giác năm nay cậu không hăng hái lắm?"
Trở lại phòng học vào tiết tự học buổi tối sau khi đi nhà vệ sinh xong, Liên Thanh Lễ nhìn Giang Yểu không chút tích cực hỏi.
"A?" Giang Yểu nhìn về phía cô ấy, "Khả năng tuổi càng lúc càng lớn, đối với sinh nhật cũng càng ngày càng không có cảm xúc gì quá mãnh liệt rồi?"
"Cậu cái này —— "
"Oa ——!"
Liên Thanh Lễ im bặt, thay vào đó là cô ấy kinh hô.
Giang Yểu thuận tầm mắt của cô nàng nhìn sang, trên mặt bàn mình thình lình bày một hộp quà đóng gói tinh xảo.
Giang Yểu nghi hoặc, mở hai ba lần lớp đóng gói ra.
Đập vào mi mắt đầu tiên là một tấm thiệp chúc mừng, viết —— "Sinh nhật vui vẻ".
Chữ rất lạ, Giang Yểu chưa từng gặp qua ai viết chữ kiểu này.
"Ai tặng a?"
Giang Yểu nói thầm, Hồ Nhiên ngồi phía trước bỗng nhiên quay đầu: "Vừa có người lớp nào đó đặc biệt tới để cái này lên bàn cậu."
"Ai vậy?"
"Tớ không biết ai."
Thấy cô ấy áy náy muốn xin lỗi, Giang Yểu vội vàng khoát tay ra hiệu không sao.
Kỳ thật Giang Yểu cũng không tin đây là người nào đó thầm mến cô đưa cho.
Không phải là cô tự coi nhẹ mình, mà là cô hiểu rõ bằng nhan sắc này căn bản không có khả năng ấy .
Thế nhưng trong lúc nhất thời cô cũng không nghĩ ra là ai đưa quà.
"Biết là ai tặng không?" Liên Thanh Lễ thuận miệng hỏi một chút.
Giang Yểu lắc đầu: "Không ai đề cập với tớ muốn mang đồ tới tặng."
Giang Yểu đem thiệp chúc mừng để qua một bên, tiếp tục xem túi đồ bên trong.
Đó là một con búp bê màu vàng trắng sáng, có thể lớn hơn một chút so với hai lòng bàn tay mở lớn.
—— là trứng gà tử.
Giang Yểu lấy ra xem xét cẩn thận.
Nơi bàn tay búp bê thêu một chữ Y vụng về thô ráp.
Cá phong cách quen thuộc khiến Giang Yểu không khỏi nhớ tới chiếc dù của Hứa Giai Nghệ thêu từ đơn lạ hoắc.
"Y? ?" Liên Thanh Lễ nhìn mắt con búp bê, "Ai vậy? Tần Khải Chi? ?"
"Làm sao có thể!" Giang Yểu vô ý thức phủ định.
Kỳ thật ban đầu cô có nghĩ qua khả năng này, mặc dù đây là cái hi vọng xa vời gần như không có khả năng.
Nhưng chữ Y này, cùng với tên Tần Khải Chi cũng không hợp a.
"Tớ mới cùng hắn biết có mấy ngày, hắn làm sao có thể đưa quà cho tớ?"
"Vậy cái chữ này.
.
." Liên Thanh Lễ dừng lại, "Yểu? Là Yểu đi!"
Giang Yểu nửa tin nửa ngờ, hiện tại cũng không có lời giải thích nào thích hợp hơn, thấy giáo viên cũng vào lớp, liền vội vàng cất đi.
—— chính văn xong ——
Sau đó đại khái là một cái văn án tuỳ bút ngắn, không theo bất luận một chương nào ——
Tần Khải Chi vứt đồ trong tay xuống, không quay đầu lại rời đi.
Giang Yểu cũng lập tức buông đồ trong tay xuống đuổi theo.
Thế nhưng giờ này chính là thời gian cao điểm tan học, người trong siêu thị rộn rộn ràng ràng, Tần Khải Chi lập tức bỏ lại Giang Yểu ở đằng sau một khoảng cách tương đối xa.
May mà Giang Yểu theo sát, cuối cùng vẫn không để mất dấu.
Giang Yểu cũng không biết mình da mặt dày như nào, có thể táo tợn đuổi theo nam sinh không bỏ như thế.
Cô đi theo cậu cả một đường lên thẳng sân thượng.
Gió đêm cuối thu mãnh liệt lại thấu xương, thổi đến mặt Giang Yểu đau nhức.
Mái tóc nhẹ trong gió bay lộn xộn, tăng thêm bộ dạng mấy phần đạm mạc không bị trói buộc.
Tai nghe trước người Tần Khải Chi đong đưa theo gió, Giang Yểu nghe không được ra là giải điệu của bài nào.
Quên là từ đâu nghe được có truyền thuyết, nói rằng nết hai người ở cạnh nhau cho gió đêm thổi qua người, sẽ ở bên nhau cực kỳ lâu.
Giang Yểu không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy, cũng không nghĩ đến một ngày kia mình sẽ hãm sâu đến nhường này.
Giang Yểu cứ như vậy nhìn cậu, tựa hồ ngay cả chớp mắt không nhìn thấy cậu cũng cảm thấy dài dằng dặc.
Có lẽ cực kỳ lâu về sau, Giang Yểu vẫn sẽ nhớ tới mùa thu năm 2019.
Cậu đứng giữa những chiếc lá khô vàng rực cả một góc trời, hàng mi dài ẩn hiện sau cặp kính vàng.
Dáng người thẳng, gầy nhưng không hề yếu đuối, khoác lên bộ đồng phục học sinh đầy sức sống của một cậu bé tuổi mới lớn, còn có một chút khí chất lạnh lùng độc đáo của riêng cậu.
Quanh thân đều được bao bởi ánh sáng vàng của mặt trời lặn khiến người ta phải nheo mắt nhìn.
Tựa như thần linh giáng trần, để năm mười bảy tuổi của Giang Yểu có một tia sáng hi vọng xa vời vạn trượng.
Giang Yểu không biết dũng khí đến từ nơi đâu, chậm rãi đi đến gần Tần Khải Chi.
Giống như cho tới nay, trong mối quan hệ của bọn họ, Giang Yểu vẫn luôn từ từ tiến đến gần cậu như giờ phút này.
Cô đứng vững ở bên trái cậu, nhẹ nhàng kéo tai nghe bên trái cậu qua.
Ánh mắt cậu nhẹ nhàng liếc tới, cô vẫn thản nhiên đem một nửa tai nghe nhét vào lỗ tai của mình.
Trong tai nghe truyền đến giai điệu du dương, là giai điệu bản tình ca được yêu thích nhất ở thời điểm hiện tại.
Tâm Giang Yểu tựa hồ sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng trên mặt vẫn cố giả bộ trấn định.
Lông mày hơi nhíu: "Bài gì a?"
"Cùng với nhau."
Sau đó là một phiên ngoại nam chủ thị giác nhỏ ——
Trước khi gặp được Giang Yểu, Tần Khải Chi không biết mình sẽ giả vờ giỏi như vậy.
Đại hội thể dục thể thao lớp mười năm đó, trải qua bao lần cự tuyệt không chút rung động thổ lộ của các cô gái khác, anh nhìn lắm đã thành quen, nhưng khi ở bên ngoài thao trường chuyên tâm xem so tài.
Một học tỷ lớp mười một so đến liều mạng, không giống tiểu nữ sinh bọn họ Kiều Kiều tích tích.
Vòng đua cuối cùng sắp kết thúc, không biết chuyện gì đã xảy ra, dường như có một thế lực bí ẩn thúc giục anh phải nhìn về đích trước.
Sau đó anh nhìn thấy Giang Yểu.
Thiếu nữ trang điểm nhạt, dưới ánh mặt trời lấp lánh, gọi anh nhìn đến mê mẩn.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn, anh không phải là không chú ý tới các nữ sinh dây dưa sắp ngã sấp xuống.
Chỉ là người kia phấn đấu quên mình, những giọt nước mắt pha lê chảy ra, làm nhói mắt anh một cách dữ dội.
Anh bỗng nhiên lấy lại tinh thần đảo mắt một vòng bốn phía.
May mắn, không ai phát hiện anh si mê.
Nhìn về hướng của cô một lần nữa, cô đã từ từ giúp cô gái bị thương ra bên ngoài.
Anh nhanh chóng đoạt lấy chiếc áo và chiếc mũ tình nguyện của người anh em tốt bụng của mình, đội chúng lên cho mình với tốc độ nhanh nhất.
Sau đó dùng cạn kỹ năng diễn xuất đời này, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì tình cờ đi ngang qua, hướng phương hướng của cô đi đến.
Khi bàn tay không phải trắng nõn nắm lấy, ngoài sự mừng rỡ như điên trong lòng, còn có chút khát vọng được nắm chặt.
Sau đó Tần Khải Chi thấy cảnh tượng cả đời mình cũng sẽ không quên.
Những giọt nước mắt đỏ hoe chưa kịp rơi, nhưng giây sau nước mắt đã tự tuôn rơi trên má.
Những giọt nước mắt trên gương mặt trong veo, phảng phất nét bối rối, vội vàng của thiếu nữ.
Thật đáng yêu, thế nhưng lại để tâm của anh đau.
Tần Khải Chi nắm chặt tay bên người, khó khăn kìm nén xúc động muốn thay cô lau nước mắt đi.
Giọng mũi của cô như một nhát dao vô hình, cứa vào tim anh đau đớn.
Thế nhưng anh chỉ có thể giả vờ như đang giải quyết việc chung, nói với giọng đang không ngừng thay đổi của tuổi mới lớn ——
"Bác sĩ ở bên kia, tôi đi gọi."
Hình như cô không có tâm tư gì chú ý đến anh, một lòng chỉ tập trung trên người bạn thân bị thương.
Đáy mắt thất vọng giống như muốn tràn ra, nhưng Giang Yểu đã xoay người, không nhìn thấy.
Anh cơ hồ mang theo chật vật rời đi.
Sau đó là một đoạn nhỏ, nếu như câu chuyện hoàn chỉnh, nó đại khái sẽ xuất hiện ở lớp mười hai Giang Yểu năm đó, ngày đó hai người quyết liệt ——
"Nếu có thể ở thành phố Đồng Kim cùng anh gặp lại là được rồi.
.
."
Cậu trầm mặc, cùng bình thường không khác nhau lắm.
Nhưng Giang Yểu cảm thấy một cỗ ý vị không thích hợp.
"Anh không muốn đi Đồng Kim, " cậu nói, "Anh muốn đi Kiều Định."
Mỉm cười trên mặt Giang Yểu một nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Đúng vậy, cô đã sớm biết, cậu muốn đi Kiều Định.
Cô chỉ có thể tự cổ vũ tâm tình, giả vờ như không quan trọng: "Thì em nói một chút mà thôi, anh đi đâu đâu có liên quan tới em a."
"ĐH Khoa Học Tự Nhiên Kiều Định, " cậu dừng một chút, "Anh nhiều nhất, cũng chỉ muốn cái này."
Không đợi Giang Yểu nói, cậu lại nói tiếp.
" Đại học Đồng Kim, chắc hẳn em cũng là tình thế bắt buộc?"
Trong lúc nhất thời Giang Yểu không biết trả lời cậu như thế nào.
Đúng vậy Tần Khải Chi, thành tích của cô năm lớp mười hai bắt đầu ổn định trong hạng 20, đại học Đồng Kim đương nhiên không đáng kể đến.
Thế nhưng Tần Khải Chi.
.
.
Sau đó là một đoạn nhỏ khác, cũng coi là một cái phiên ngoại nam chủ thị giác nhỏ ——
Năm đó Tần Khải Chi thừa cơ trời mưa to kia, yên lặng ưng thuận cùng Giang Yểu điền nguyện vọng.
Hi vọng trận mưa kia tạnh lâu một chút, lớn hơn chút nữa.
Thiếu niên nhìn về phía bên ngoài, ý đồ dựa vào cửa sổ pha lê phản quang trông thấy bộ dạng cô gái.
Trong lúc mơ hồ thấy mệt mỏi, ngón tay thon dài liền viết hai chữ trên bệ cửa sổ một lần lại một lần.
Giang Yểu.
Còn không nói tiếng nào đem tâm sự thiếu niên cùng nhau viết xuống.
Tôi thích chị.
Chỉ tiếc,
Người chị này dường như đem toàn lực chú ý đặt ở trên mặt của mình.
Hoàn toàn không biết hành động của thiếu niên.
Cuối cùng, đại khái sẽ là chuyện xưa của tên nhân vật bên trong ——
Tần thích sông.
Tần thích Giang.