Một bút cuối cùng rơi xuống, Giang Yểu bị gọi đi chiếu cố bạn tốt đang chạy nước rút.
Nhất thời bối rối, tiện tay ném bút lên đệm bên cạnh rồi vội vàng rời đi.
Giang Yểu đứng ở vạch đích, nhìn bạn tốt đang cách mình không xa khoảng chừng năm mươi mét đang vì lớp ra sức chạy nhanh, nhất thời trong lòng bị sôi trào lên.
Tham gia chạy nhanh là nữ sinh vóc dáng thấp thấp đáng yêu, tên là Trương Hàm Hàm.
Giống như Triệu Thư Vũ, đều là bạn tốt cùng phòng của Liên Thanh Lễ và Giang Yểu.
Tiểu cô nương thân hình nho nhỏ, tính tình lại đáng yêu cực kỳ, mọi người bình thường chiếu cố giống đối với con gái mình.
Thân thể nho nhỏ lại có năng lượng lớn, Giang Yểu đột nhiên nghĩ tới câu nói này.
Mắt thấy phải chạy đến điểm đích, nữ sinh ở phía sau Trương Hàm Hàm đột nhiên dồn đủ hết sức tăng tốc, muốn vượt qua Trương Hàm Hàm.
Thật vừa đúng lúc, ở phía trước Trương Hàm Hàm là một nữ sinh đột nhiên giống bị rút lực, lập tức chậm lại.
Tất cả mọi người đều biết đường đua bên trong nhỏ, cho nên ba người chen chúc ở đường trong cùng, khoảng cách ba người đột nhiên bị rút ngắn.
Trương Hàm Hàm cũng không ngốc, nhìn thấy người phía trước chậm lại, khẽ cắn môi tăng tốc.
Nhưng trước khi chân còn chưa kịp phóng lên lên mấy bước, ở thời điểm gần như ngang bằng với người phía trước, thì người phía sau cũng đuổi kịp.
Không biết xiềng xích ở đâu ra, ba người một nháy mắt quấy làm một đoàn.
Trương Hàm Hàm cố gắng muốn đứng vững, chạy xa lên cách vạch đích còn mấy mét.
Nhưng cô ấy ngay dưới mí mắt của Giang Yểu, cùng cô gái kia hai người cùng một chỗ, ngã nhào ở một vị trí tạo nên hỗn loạn.
Đồng tử Giang Yểu bị dọa đến bỗng nhiên co rụt lại, lập tức chạy tới bên cạnh đường đua, muốn xông vào dìu cô ấy.
"Cuộc thi còn chưa kết thúc, không cho phép đi vào!" Một lão sư trọng tài ngăn lại.
Giang Yểu tức giận xông lên đầu, mặc kệ người ngăn cô lại là lão sư hay là ai đó: "Cậu ấy ngã rồi! Em giúp cậu ấy một chút thì làm sao!!"
Nói xong cũng không để ý lão sư phản ứng gì liền tránh những các tuyển thủ còn đang chạy, chạy đến bên người Trương Hàm Hàm.
Cô gái đã tự mình giãy dụa đứng lên.
Lúc Giang Yểu chạy tới, mặt Trương Hàm Hàm vừa vặn rơi vào chính giữa ánh mắt Giang Yểu.
Không biết là màu đỏ đường băng tróc sơn, hay là chảy máu, mà trên mặt Trương Hàm Hàm từ trán, nửa gò má đến cằm, nặng hay nhẹ đều chi chít những vết thương đỏ.
Trên khuôn mặt dễ thương có vết thương trông thật sự gớm ghiếc.
Giang Yểu không nhìn được nhất loại tình huống này, lập tức tay chân luống cuống.
Nước mắt sinh lý cơ hồ là đồng thời chứa đầy hốc mắt, cẩn thận từng li từng tí vịn Trương Hàm Hàm đến bên ngoài đường, khống chế nước mắt không cố gắng ào ào chảy xuống.
"Bác sĩ, bác sĩ đâu?! Bác sĩ ở nơi nào?" Giang Yểu cưỡng chế mình bớt nghẹn ngào, nhưng nói ra lời nói tới vẫn là mang theo giọng mũi.
Đi ngang qua người cô là một người ăn mặc như tình nguyện viên, Giang Yểu níu lấy vạt áo của người đó mà không thèm nhìn.
"Làm ơn, làm phiền cậu hỗ trợ gọi lão sư phòng y tế được không? Cô ấy bị thương!.
"
Giang Yểu ngẩng đầu nhìn về phía người bị níu lại, sửng sốt.
Là cậu.
Giang Yểu phân rõ cái gì nhẹ cái gì nặng, chỉ sững sờ chốc lát tiếp tục nói: "Nhờ cậu giúp! "
"Bác sĩ ở bên kia, tôi đi gọi.
"
Giọng nói có phần khàn khàn trầm thấp của nam sinh tuổi dậy thì, nhưng nhấn nhá từng chữ rõ ràng.
Có lẽ là vết thương của Trương Hàm Hàm thực sự đem Giang Yểu hù chết, Giang Yểu không chút đem ý nghĩ đặt ở thanh âm của cậu, cũng không kích động với đoạn hội thoại lần đầu tiên của hai người.
—————.