Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ


Kiều Uẩn cầm lấy đũa, đôi mắt lãnh đạm mắt bên trong hiện lên một tia chờ mong, cô gắp lên một miếng thịt, bỏ vào trong miệng , khựng lại một chút rồi cũng nuốt xuống.

Lệ Hàn Châu thấy cô không tỏ vẻ ghét bỏ thì yên tâm, cũng gắp lên một miếng thịt.

.

.

Sau đó anh yên lặng để đũa xuống, môi mỏng khẽ mở: "Đây là lần đầu tiên tôi xuống bếp, có chút không quen."

Kiều Uẩn giống như hiểu được, gật đầu: "Ừm, quả nhiên là vậy, tôi đã biết."

Lệ Hàn Châu không có tự rước lấy nhục, cuối cùng đành phải gọi trợ lý của anh mang đồ ăn tới, trong lòng cũng âm thầm quyết tâm sau này sẽ không bao giờ xuống bếp nữa .

Hai người ăn xong những món ăn từ nhà hàng năm sao được mang tới thoáng chút đã đến bảy giờ, Kiều Uẩn bắt đầu đuổi người: "Công việc của anh đã xong rồi, anh có thể trở về, đây là tiền lương của anh."

Đây là lợi dụng xong liền muốn vứt bỏ sao, Lệ Hàn Châu có chút buồn cười, thấp giọng đùa cô: "Kiều bé ngoan, ba trăm tệ này anh trai để lại tặng em làm tiền ăn quà vặt có được không."

Kiều Uẩn "A." một tiếng rồi lập tức cất tiền đi.


Lệ Hàn Châu: ".

.

."

Anh cảm thấy cô nhóc Kiều Uẩn này khả năng nhất định là không muốn trả tiền cho anh.

Chờ Lệ Hàn Châu đi ra cửa, Kiều Uẩn đem túi rác hôm nay đưa cho anh, "Làm phiền anh."

Lệ Hàn Châu ánh mắt lạnh lùng, muốn cự tuyệt.

Nhưng nhìn cô bé đang mở đôi mắt to vô tội, cũng không biết có phải anh trùng tà hay không, thế mà anh lại thật sự nhận lấy.

.

.

Lệ Hàn Châu dáng người thẳng tắp đứng trước thùng rác, nhìn chằm chằm mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân của mình, gương mặt tuấn mỹ lại hiện lên vẻ phức tạp.

Cho nên, hôm nay là anh tính toán sai?

Rõ ràng là tính toán đùa Kiều Uẩn một chút .

Thế mà lại ở nhà cô làm người dọn dẹp vệ sinh? Thậm chí cô còn trả giá anh chỉ có 300 tệ?

Nghĩ đến đôi mất đầy vẻ tĩnh lặng và lười biếng của Kiều Uẩn, Lệ Hàn Châu giật giật cà vạt.

Không phải Kiều Uẩn có dộc, mà là đôi mắt của cô.

Đầu con ngõ vắng vẻ đột nhiên vang lên chuông điện thoại di động, Lệ Hàn Châu không nhanh không chậm ấn nút nghe.

"Anh Lệ, vận động xong chưa?" Thẩm Kỳ trong lòng hiếu kỳ không chịu nổi.


Lệ Hàn Châu cười lạnh một tiếng: "Cùng cậu có quan hệ?"

Hôm nay việc anh đến nhà Kiều Uẩn làm người dọn dẹp, có chết anh cũng muốn giấu kĩ đến khi vào bên trong quan tài.

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Anh Lệ, không phải anh thật sự đã làm gì cô bé nhà người ta đó chứ?"

"Cậu cho rằng tôi là cầm thú?" Lệ Hàn Châu bước chân dài đi ra ngoài, không biết nghĩ đến cái gì, cười nhẹ: "Đúng là một cô bạn nhỏ đáng yêu."

Thẩm Kỳ: Tôi muốn nói, này anh Lệ, tôi cảm thấy anh đang có ý nghĩ gì đó rất không đứng đắn.

Lệ Hàn Châu xác thực không có ý gì đối với Kiều Uẩn, đại khái chỉ là lần này cùng với lần đầu tiên gặp anh gặp Kiều Uẩn thì lần này khiến cho anh có ấn tượng hoàn toàn khác về cô, nên mới nổi lên tâm tư muốn trêu đùa cô bạn nhỏ một chút mà thôi.

Mặc dù cuối cùng anh mới là người xấu hổ.

.

.

Đưa mắt nhìn về phía Lệ Hàn Châu rời đi, Kiều Uẩn nghiêng đầu qua một hướng nào đó, rồi lên tiếng, "Ra đây đi."

Qua một hồi, ba thân ảnh cao lớn đĩnh bạt , từ lầu bên trên đi xuống, một thân toát lên đầy sát khí, rất rõ ràng là người luyện võ.

"Giáo sư Kiều." Người đàn ông đi đầu cung kính nói: "Chúng tôi tới để bảo vệ cô, nhưng cô hãy yên tâm bình thường chúng tôi cũng sẽ không lộ mặt."


Kiều Uẩn nhìn người đàn ông một cái, không chút do dự nói: "Anh là Chu Du."

Chu Du thụ sủng nhược kinh, "Không nghĩ đến giáo sư Kiều còn nhớ đến tôi."

Kiều Uẩn nói: "Trí nhớ của tôi luôn rất tốt."

Chu Du cũng không quá ngạc nhiên, không hổ là giáo sư Kiều, quá thông minh, nghĩ đến người đàn ông vừa rời đi, anh ta không nhịn được lên tiếng hỏi: "Giáo sư Kiều quen biết người Lệ gia sao?"

Kiều Uẩn lắc đầu: "Anh ấy không biết thân phận của tôi."

Chu Du yên tâm, còn không quên nhắc nhở: "Giáo sư Kiều khả năng không biết, Lệ gia đối với cô dường như có chút thành kiến, tôi đề nghị cô cách xa anh ta một chút."

Kiều Uẩn không để ý nói: "Không quan hệ, tôi cũng đã báo thù, coi như là đã thanh toán xong."

Chu Du: ? ?

Anh ta nghĩ đến hình ảnh tên quỷ mặt lạnh nhà họ Lệ cầm theo túi rác ra về vừa rồi, cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất hay ho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận