Kiều Uẩn ở lại bên trong nhà cũ một hồi, lại nhận được điện thoại của Tô Miên, hình như bà còn rất lo lắng, lúc này cô mới bất tri bất giác phát hiện ra thế mà tám giờ.
Cô xuống lầu, đi ra đầu ngõ, còn chưa kịp đưa tay để gọi xe, thì một chiếc xe taxi đã dừng lại trước mặt.
"Giáo sư Kiều." Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt cương nghị của Chu Du, "Để tôi đưa cô về nhà."
Kiều Uẩn nhíu mày, mở cửa xe ngồi lên, "Bác tài, làm phiền chạy nhanh một chút."
"Tới ngay."
Tài xế Chu nắm cần đạp ga, xe taxi phi nhanh đi ra ngoài, rồi lao vun vút trên đường.
Kiều Uẩn có chút chóng mặt, lên tiếng nói: "Cẩn thận cảnh sát giao thông."
Chu Du hoàn toàn không để ý đến gương mặt đang hơi tái nhợt của Kiều Uẩn, vỗ bộ ngực bảo đảm: "Cô yên tâm, hiện tại cả nước không có nhiều người dám bắt tôi đâu, đừng nói là cảnh sát giao thông."
".
.
."
Kiều Uẩn đưa tay kéo thấp vành mũ, nhắm mắt lại, lười nói chuyện cùng anh ta.
Chu Du còn nghĩ nói chuyện phiếm mấy câu nhưng nháy mắt những lời định nói đành phải nuốt trở lại bên trong, thức thời giảm tốc độ xuống, cũng không dám gây ra tiếng động gì làm phiền đến giấc ngủ của vị tôn đại phật này.
Buổi tối thành phố Thượng Kinh kẹt xe vô cùng nghiêm trọng, đợi Kiều Uẩn về đến nhà đã là mười giờ.
Sau khi xuống xe, cô nhìn thấy Chu Du đổi lại áo khoác bảo vệ, bên trong đôi mắt toát lên vẻ khó hiểu.
Chu Du đội lại mũ bảo vệ, cười giải thích: "Tôi đã đến phỏng vấn vị trí bảo vệ của khu biệt thự này."
Kiều Uẩn cảm thấy Chu Du thật là vị vệ sĩ tận chức tận trách, gật đầu đáp lại: "Ừm."
Chu Du ngẩng đầu ưỡn ngực, đây là công việc khó khăn lắm anh mới cướp được, nhất định phải toàn tâm toàn ý bảo vệ tốt Kiều Uẩn.
.
.
Kiều Uẩn mở cửa lớn ra đi vào, có chút ngoài ý muốn nhíu mày.
Phòng khách bên trong ngoại trừ Lục Duệ, những người khác đều có mặt.
Tô Miên nhìn thấy Kiều Uẩn đã an toàn trở về, nhịn không được ngáp một cái, "Đã về rồi, hôm nay chơi vui vẻ sao?"
"Vui ạ.
Còn có thể, gặp được một ít sự tình thú vị."
Kiều Uẩn không nhanh không chậm trả lời, đôi mắt đen láy như có như không liếc nhìn Lục Đình một cái, nhưng rất nhanh liền dời đi.
Ánh mắt cô rất lạnh nhạt, không có chút cảm xúc dư thừa nào, làm trong lòng Lục Đình lộp bộp một tiếng.
Trái tim cô ta như đang đập loạn.
Cái liếc mắt vừa rồi là có ý gì?
Vì cái gì lại đột nhiên liếc nhìn cô ta một cái? Chẳng lẽ Kiều Uẩn biết cái gì!
Lục Đình trong lòng hoảng loạn.
Không thể nào, ai có thể đem một đám lưu manh, cùng tiểu thư Lục gia liên tưởng đến nhau chứ.
Nhất định là do cô ta nghĩ nhiều rồi.
Dù trong lòng như vậy nghĩ, Lục Đình vẫn không ngừng xoắn xuýt miết các ngón tay.
Tô Miên quan tâm nói: "Có đói bụng hay không, để mẹ kêu người làm đồ ăn khuya cho con?"
Kiều Uẩn thành thật trả lời, "Không đói bụng."
Tô Miên gật gật đầu, hiện tại Kiều Uẩn đã trở về, bà cũng có thể đi nghỉ ngơi được rồi.
Lúc này Lục Cảnh Tri đứng lên, đem túi quà trên tay đưa tới, thanh âm có chút khó chịu nói: "Anh cảm thấy rất thích hợp với em nên liền mua về."
Đối với hình ảnh anh em hòa thuận này, Tô Miên trong lòng rất là vui mừng, ra tiếng trêu chọc nói: "Như thế nào chỉ mua quà cho Kiều Kiều mà không có mẹ? Lão đại con cũng quá bất công."
Lục Cảnh Tri im lặng, cảm thấy kỹ thuật diễn của mẹ anh ta quá khoa trương, không để ý đến bà, quay đầu hỏi Kiều Uẩn.
"Em nhìn xem có thích không?"
Kiều Uẩn rủ xuống mi mắt, môi mấp máy một chút.
Qua mười mấy giây sau, cô mới đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Lục Cảnh Tri cười, thấy quà tặng của mình cũng không bị em gái ghét bỏ, anh ta liền cảm thấy quan hệ giữa mình và em gái đã tiến gần hơn một chút.
Lục Cảnh Tri tặng quà cho Kiều Uẩn, tựa như một cây châm hung hăng đâm vào trong lòng Lục Đình, làm cô ta lại nổi lên hận ý.
Kiều Uẩn không chỉ cướp đi cha mẹ của cô ta, hiện tại còn muốn cướp đi sự quan tâm của anh cả đối với cô ta sao?
Kiều Uẩn đáy mắt có nhàn nhạt, cũng không muốn xem đồ vật bên trong là gì, liền nghe Lục Cảnh Tri dùng giọng điệu thăm dò hỏi cô.