Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ


"Chiếc xe đưa em về nhà không giống chiếc xe lúc em rời đi, chắc là anh cả nhìn lầm rồi."

Lời Lục Cảnh Tri vừa nói ra, khiến không khí vốn đang hài hòa bỗng chốc đông cứng lại.

Tô Miên nghe vậy, lập tức quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Tri bằng ánh mắt trách móc, mới vừa cảm thấy anh ta tốt hơn một chút, thế mà lập tức lại ngu ngốc.

Lục Cảnh Tri làm như không thấy, nếu như sự việc hôm nay không hỏi cho rõ ràng, anh ta liền cảm thấy trong lòng bất an, sợ Kiều Uẩn sẽ bị người xấu dụ dỗ.

Kiều Uẩn vừa chuẩn bị mở túi quà trên tay ra xem chợt khựng lại, nửa ngày, cô mới nhấc mí mắt lên nhìn anh ra nói: "Anh không nhìn lầm."

Lục Cảnh Tri chợt cảm thấy đau đầu.

Tô Miên sững sờ.

Lục Đình vui vẻ muốn chết, Kiều Uẩn chính mình tìm đường chết càng tốt.

Lục Cảnh Tri hỏi cô: "Là em tự nguyện lên xe, hay là những người kia dụ dỗ em?"


"Có gì khác nhau sao?"

Ánh đèn trong phòng khách chiếu thẳng lên gương mặt trầm tĩnh của Kiều Uẩn, làm cho những người đang có mặt ở đây nhất thời đoán không ra là cô đang nghĩ gì.

Lục Cảnh Tri trong lòng thầm nghĩ, sao lại không khác, thậm chí còn khác biệt rất lớn.

Nếu như là Kiều Uẩn chủ động lên xe sang trọng, như vậy đã nói lên cô là người có tính ganh đua so sánh hoặc là kiểu người ái mộ hư vinh.

Nếu như là bị lừa lên xe, thì có vẻ như cô em gái ruột này của anh ta tính tình rất đơn thuần dễ lừa, phải lập tức giáo dục cô.

Tô Miên lập tức hoà giải: "Người ở đây đều là chỗ quen biết, có thể có ý đồ xấu gì, lão đại con cũng không cần quá lo lắng Kiều Kiều sẽ bị lừa gạt."

Lục Cảnh Tri không tán đồng ý kiến của mẹ Tô, "Nhân tâm khó lường.

.

."

Trên mặt Kiều Uẩn không có chút hoang mang nào nói: "Đây là người mà mọi người đều quen biết, là Lệ Hàn Châu."

Lời Lục Cảnh Tri còn chưa nói hết, đành phải nuốt trở lại, kinh ngạc nhìn về phía Kiều Uẩn: "Thế nào lại là cậu ta?"

Lệ Hàn Châu vì cái gì lại muốn đi cùng Kiều Uẩn? Thời gian trước Lệ gia đột nhiên đưa ra ý kiến muốn đi đón Kiều Uẩn, đã làm anh ta cảm thấy rất kỳ quái,

Lần này là Kiều Uẩn chủ động, còn là.

.

.

?


"Anh ấy thấy tôi đứng chờ xe, nên mới có ý tốt muốn đưa tôi đi." Kiều Uẩn trong lòng bắt đầu phiền não, "Còn có chuyện gì sao?"

"Tôi không ngu ngốc, sẽ không bị lừa gạt, cũng không sẽ gạt người."

Một câu nói thành thật, phá vỡ mọi suy nghĩ của Lục Cảnh Tri, anh ta há to miệng, nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Kiều Uẩn, đột nhiên cảm thấy gương mặt có chút bỏng rát.

"Em hiểu lầm rồi, anh cả không có ý đó."

Kiều Uẩn suy tư một lát, ngay thẳng nói: "Anh cả, làm người không thể nói láo."

Lục Cảnh Tri triệt để nói không ra lời, anh ta cảm thấy Kiều Uẩn đối với mình hiểu lầm quá sâu, mặc kệ là trước kia việc anh muốn mời gia sư cho cô hay là sự việc lần này, tất cả đều là vì muốn tốt cho cô.

Thấy Lục Cảnh Tri xấu hổ nói không ra lời, Tô Miên ôn nhu nói: "Kiều Kiều, chơi một ngày cũng mệt rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, quần áo mẹ đặt cho con đã được người ta đưa đến, con mau lên nhìn xem có thích không, nếu không thích mẹ sẽ lại mua đồ mới cho con."

Kiều Uẩn nhu thuận đáp: "Dạ."

Lục Cảnh Tri lúc này có chút không được tự nhiên, nói: "Lệ Hàn Châu không phải là người đơn giản, em đừng tiếp xúc với cậu ta nhiều quá."

Kiều Uẩn vừa bước chân lên lầu chợt dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, chân thành nói: "Người nói xấu sau lưng người khác cũng không phải là dạng người tốt."

Lục Cảnh Tri: ".


.

."

Một khắc này, trong lòng anh ta có chút đau đớn lại khổ sở, rõ ràng là mới kéo gần được mối quan hệ với em gái hơn một chút, tại sao lại thay xa cách hơn rồi?

Chờ Kiều Uẩn lên lầu, Tô Miên mới tức giận nói: "Bỗng nhiên con gác hết mọi công việc lại đặc biệt chờ Kiều Uẩn về nhà, mẹ còn tưởng rằng con là quan tâm Kiều Kiều đêm hôm khuya khoắt một người không an toàn, hóa ra là chờ hưng sư vấn tội!"

Lục Cảnh Tri nội tâm còn đang vì ý nghĩ lúc trước của mình mà cảm thấy tự trách.

"Mẹ, lời mẹ nói quá nghiêm trọng rồi, cái gì gọi là hưng sư vấn tội, con chỉ là lo lắng nên muốn hỏi cho rõ ràng."

"Kiều Kiều ở trong mắt con là một người có phẩm chất không tốt như vậy sao?" Tô Miên hừ lạnh một tiếng: "Con đến cuối cùng là thật lòng lo lắng cho Kiều Kiều, hay là sợ Kiều Kiều làm ra chuyện gì đó khiến nhà họ Lục xấu mặt?"

"Con là anh cả nếu như có ý nghĩ này mẹ cũng không trách con, nhưng mẹ và ba con chỉ muốn gia đình chúng ta luôn vui vẻ hạnh phúc, cho dù các con có là cái phế vật đi nữa, chỉ cần không làm những chuyện thương thiên hại lí thì không có vấn đề gì lớn cả."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận