Lục Tuyết giật nảy mình, cà lăm mà nói: "Cô, cô muốn làm cái gì? Muốn động thủ sao?"
Trong nháy mắt Kiều Uẩn đột nhiên im lặng cũng không tiếp tục nhìn cô ta nữa, không khí bỗng yên tĩnh một cách quỷ dị.
Kiều Uẩn vươn tay, thanh âm nghiêm túc: "Trả điện thoại cho tôi."
Lục Tuyết cảm thấy chính mình có thể là choáng váng, không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà lại đưa di động đưa tới, sau đó xem Kiều Uẩn cầm điện thoại di động của cô ta gọi một cuộc điện thoại.
"Được."
Kiều Uẩn đem di động trả lại, thâm thúy nói: "Có bệnh liền tới bệnh viện, có bệnh cũng đừng sợ mà giấu bác sĩ, cô yên tâm tôi sẽ giới thiệu cho cô một bác sĩ khoa mắt có danh tiếng."
Lục Tuyết sửng sốt, nửa ngày cũng đều không phản ứng lại, không hiểu Kiều Uẩn đang chơi trò gì?
Kiều Uẩn tầm mắt lại rơi lên những người còn lại, mở miệng kinh ngạc a một tiếng, đôi mắt đen láy hơi sáng lên nói: "Nhiều người như vậy, có thể cùng nhau đi khám một lượt nha, khéo còn có thể được chiết khấu bảy mươi phần trăm, đến lúc đó nhớ nói là tôi giới thiệu nha, nói không chừng tôi còn được một chút hoa hồng nữa."
Cô ngẩng cao đầu, bảo đảm nói: "Yên tâm, nhất định có thể chữa khỏi đôi mắt mù của các người."
Mọi người: ".
.
."
Lục Đình: ".
.
."
Mọi người tâm tình rất tồi tệ, này có bệnh sao?
Bọn họ hợp lại lải nhải cả nửa ngày, Kiều Uẩn nửa câu đều không có nghe lọt?
Cuối cùng còn muốn ăn tiền hoa hồng từ bọn họ? Đùng là một cái gian thương.
Nhưng càng kỳ lạ là, Kiều Uẩn bộ dáng quá nghiêm túc, tựa như là thật sự cho rằng mắt của bọn họ đều có bệnh cần đi khám, nếu như không làm thật sự bọn họ sẽ có tổn hại.
Cái này đúng là càng khiến người ta tức giận.
Lục Tuyết tức muốn hộc máu, "Cô nói ai mắt mù! Rõ ràng là cô dám làm không dám chịu! Có gan dám mặc hàng nhái nhưng không có gan nhận sao!"
"A? Cái gì hàng nhái?"
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói đầy từ tính, gợi cảm làm tim các cô gái ở đây như muốn tan chảy.
Bùi Nghiêu mặc âu phục màu xám khói, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, đuôi mắt thượng thiêu, khí chất hiện ra mấy phân tà tính.
Nhìn thấy đôi mắt phượng chứa đầy ý cười kia, các cô gái ở đây đều không hẹn mà cùng đỏ mặt, tim đập như hươu con đang chạy loạn.
Nhất thời, các cô gái đều hướng ánh mắt về phía Lục Đình, tràn ngập hâm mộ ghen ghét.
Mọi người thức thời nhường đường cho Bùi Nghiêu, nhìn anh đi qua hướng của Lục Đình.
Lục Đình khẩn trương đến nỗi tim muốn vọt lên tận cổ họng, đứng ngây ngốc nhìn người đàn ông anh tuấn đang đi về hướng của cô ta.
Lục Tuyết hướng Lục Đình nháy mắt, thanh âm là không che giấu được hâm mộ: "Xem chị đã nói cái nào, Bùi tổng chính là vì em mà tới, đã bắt đầu đi về phía em rồi kìa."
Lục Đình rất muốn cười nhưng lại cố gắng kiềm chế, tiếng nói thẹn thùng: "Chị đừng đùa nữa, Bùi tổng hẳn là vì nể mặt ba mẹ em nên mới tới đây."
Mắt thấy Bùi Nghiêu đến gần, Lục Đình tươi cười ngọt ngào tiến lên đón, "Bùi tổng, chào anh, cảm ơn anh tối nay —— "
Nhưng mà Bùi Nghiêu lại trực tiếp vòng qua cô ta.
Vòng qua.
CÔ TA.
...
Bàn tay Lục Đình vươn ra chợt cứng ngắc, trơ mắt nhìn Bùi Nghiêu đi đến trước mặt Kiều Uẩn, tươi cười hòa ái dễ gần giống như nhìn thấy bà nội của mình, mở miệng liền bắt đầu thả rắm cầu vồng, khen ngợi không dứt.
"Vị tiểu thư này thật xinh đẹp, kinh thế hãi tục, kinh tâm động phách, nhìn thấy mà giật mình, không biết tôi có vinh dự để được biết tên của tiểu thư xinh đẹp đây không?"
Kiều Uẩn yên lặng nhìn Bùi Nghiêu không mời mà tới: ".
.
."
Bùi Nghiêu: ".
.
."
Đại khái là ảo giác đi, không biết vì cái gì mà anh lại cảm thấy trong mắt Kiều Uẩn xẹt qua vô số cách thức để hành hạ mình.
Phạt chép thành ngữ một ngàn lần, một ngàn lần, một ngàn lần, nhớ kỹ là muốn bản viết tay?
Này là cái gì ác mộng nhân gian?
Anh đã giả vờ để đến đây, không thật sự sẽ phạt anh chứ!
Bùi Nghiêu hậm hực nói: "Khục, vị tiểu thư xinh đẹp này nhìn còn phi thường có cá tính, không biết tôi có thể có vinh hạnh được mời tiểu thư nhảy một điệu không?"
Kiều Uẩn khuôn mặt lạnh lùng cự tuyệt, "Không nhảy."
Bùi Nghiêu: ".
.
."
Mọi người thấy Kiều Uẩn trợn tròn mắt!
Bùi Nghiêu là nhận lầm người sao?
Kia là Kiều Uẩn không là Lục Đình nha!
Quan trọng nhất là, Kiều Uẩn còn cự tuyệt cùng Bùi Nghiêu khiêu vũ.
Cô không biết cô đã bỏ lỡ cái gì sao?
Bỏ lỡ cơ hội gả vào hào môn!