Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ


Bùi Nghiêu liếc mắt nhìn một cái tiểu ngoan ngoãn đang ăn dưa Kiều Uẩn, cười: "Các người nói trên người cô ấy là hàng nhái?"

"Đúng a." Lục Tuyết gật đầu.

Lại không nghĩ rằng một giây sau, Bùi Nghiêu tiếng nói trầm lãnh: "Cô đây là muốn đem những loại hàng nhái kém chất lượng cùng July đánh đồng, cô muốn ám chỉ July rẻ tiền sao?"

Anh rũ mắt nhìn hai người trước mặt, cảm giác áp bách mười phần.

Lục Tuyết sau lưng hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng đột nhiên hoảng loạn: "Bùi tổng, tôi, tôi không có ý đó, ý của anh là ...?"

Bùi Nghiêu không nhanh không chậm nói, "Lễ phục trên người cô ấy là đồ thật, chính là bản giới hạn, chỉ có một bộ."

Bởi vì Kiều Uẩn sinh vào tháng bảy, cho nên mới đem nhãn hiệu đặt tên là July, coi như Kiều Uẩn mới là người sáng lập.

Chỉ là một đám nhóc con vắt mũi chưa sạch, thế mà dám nói người sáng lập mặc hàng nhái.

Thật là tức cười.

".

.

.

!"


Yên lặng.

Chưa bao giờ yên lặng đến vậy.

Cơ hồ trong cùng một khoảnh khắc, các vị thiếu gia tiểu thư có mặt ở đây lập tức liền nghĩ đến.

Ba mẹ Lục thế mà dốc hết vốn liếng mua cho Kiều Uẩn bộ lễ phục giá trên trời này?

Mà lễ phục trên người Lục Đình, cũng chỉ giá trị mấy chục vạn, cùng lễ phục trên người Kiều Uẩn quả thực không cách nào so sánh được.

Ai địa vị tương đối cao, vừa xem liền hiểu ngay.

Lục Đình thân hình thoắt một cái, đứng không vững lui ra phía sau một bước.

Ba mẹ lừa cô ta?

Vụng trộm mua cho Kiều Uẩn bộ lễ phục phiên bản giới hạn!

Vì cái gì! ?

Tối nay cô ta mới là nhân vật chính không phải sao? Vì cái gì muốn để cho Kiều Uẩn tới đoạt danh tiếng của cô ta!

Trong lúc nhất thời, Lục Đình cảm thấy chính mình bên tai, tràn ngập tiếng cười nhạo.

Nếu không, vì cái gì bọn họ lại dùng ánh mắt thương hại, kinh ngạc, tiếc hận nhìn cô ta?

Cô ta là thiên kim Lục gia, mới không cần người khác thương hại!

Kiều Uẩn lạnh nhạt nhìn sắc mặt thiên biến vạn hóa của Lục Đình, trong lòng không có chút cảm xúc nào.

Bình tĩnh, giống như đang xem một vai hề nhảy nhót.

Lục Đình gian nan lên tiếng: "Tôi lúc trước cũng đã nói là hiểu lầm, xin lỗi đã để anh chê cười rồi."

Bùi Nghiêu không để ý nói: "Vậy thì xin lỗi đi."

Lục Đình điềm đạm đáng yêu nhìn Bùi Nghiêu, thanh âm yếu đuối nói: "Bùi tổng, thực xin lỗi."

Bùi Nghiêu không nhìn nổi bộ dạng này của cô ta, cười nói: "Cô hẳn là nên hướng đến đương sự bị cô hiểu lầm mà xin lỗi chứ không phải là tôi, rốt cuộc thì cũng không phải là tôi bị người ta hiểu nhầm rằng trên người mình đang mặc hàng nhái."

".

.


."

Lục Đình giận không thể nuốt, muốn cô ta xin lỗi Kiều Uẩn, kiếp sau đi!

Hết lần này tới lần khác Bùi Nghiêu trên mặt hiện lên ý cười, nhưng khí thế lại bức người, lạnh lùng nhìn cô ta, một bộ dáng không muốn cho qua.

Lục Đình nuốt nước miếng một cái, cắn răng nói: "Chị gái, là lỗi của em, chị tha thứ cho em có được không?"

Quả thực là vô cùng nhục nhã!

Kiều Uẩn đang suy nghĩ miên man, thẳng đến khi nghe được Lục Đình xin lỗi mới hồi phục tinh thần lại, mệt mỏi nâng mí mắt lên.

Yên lặng một hồi, mới bình thản trả lời: "A, cô có thể xin lỗi, nhưng có tha thứ cho cô hay không tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, bởi vì cô lãng phí quá nhiều thời gian của tôi."

".

.

."

Quá thẳng thắn, làm mọi người cảm thấy như thể cô không coi ai ra gì.

Bùi Nghiêu nhìn bộ dáng mệt mỏi và lười biếng của Kiều Uẩn, không khỏi buồn cười.

Lũ sâu kiến này có biết một giây đồng hồ giáo sư Kiều có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?

Các người còn dám ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của cô ấy?

Tầm mắt anh lúc này lại chuyển đến trên người Lục Tuyết, giống như cười mà không phải cười.

Lục Tuyết: ".

.


."

Nàng cắn môi, ủy ủy khuất khuất nói: "Thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô."

Kiều Uẩn gật đầu: "Ừ, câu trả lời của tôi vẫn như cũ."

Cô mi cốt tinh xảo, thần sắc lạnh nhạt, tựa hồ thật sự suy nghĩ, muốn hay không muốn tha thứ cho các cô, mà không là cố ý khó xử người.

Kiều Uẩn lúc này thật sự đang suy nghĩ lợi và hại, rốt cuộc cô trước kia chưa từng gặp qua loại sự tình này còn có chút mới mẻ.

Lục Đình hận nhất, là Kiều Uẩn lúc này đang giả vờ vô tội.

Rất nhanh một bên động tĩnh liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, rốt cuộc Bùi Nghiêu quá đáng chú ý, không chú ý đén anh đều không được.

"Bùi tổng."

Ba Lục đi tới, thái độ thân mật gãi đúng chỗ ngứa, "Các người đang trò chuyện gì vậy?"

Kiều Uẩn tiếng nói khéo léo nói: "Bùi tổng đang trò chuyện về việc bị giáo viên phạt vì bôi đen lịch sử."

Bùi Nghiêu khóe miệng giật một cái.

Haizz, một ngàn lần chép phạt anh chạy không thoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận