Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ


"Anh ấy đần."

Thần sắc phá lệ chân thành, một chút cũng không giống nói đùa.

".

.

."

Bùi Nghiêu có chút xấu hổ, Lệ Hàn Châu nếu là đần, kia hắn không phải là đồ ngốc?

Kiều Uẩn lại nói: "Anh yên tâm, anh ấy đần, đoán không ra tôi, hơn nữa anh ấy giúp tôi quét dọn nhà cửa, tôi đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho anh ấy."

Bùi Nghiêu trong lòng oán thầm: Giáo sư Kiều, cô vẫn còn là một cô bé a! Sao lại suốt ngày trưng ra bộ dáng của lão nhân bảy tám mươi tuổi chứ.

"Anh ấy còn là.

.

."

Kiều Uẩn trong đầu tử tế sàng lọc để chọn thích hợp từ, đôi mắt hơi sáng.


"Anh ấy còn là hôn phu hờ của tôi."

Bùi Nghiêu: "? ? ? ?"

"Cái quái gì vậy? Hôn phu hờ?"

Có lẽ là Bùi Nghiêu quá mức chấn kinh, Kiều Uẩn khó có khi nào lại kiên nhẫn giải thích như vậy: "Tôi đã nhìn thấy mông anh ấy, liền muốn đối với anh ấy phụ trách, phim truyền hình không phải đều là dạng này sao?"

Cô hẳn là không xem phim truyền hình não tàn đi!

Bùi Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Hay cho tên Lệ Hàn Châu không bằng cầm thú."

Phi!

Lợn béo muốn ủn cây cải trắng nhà anh đi, cây cải trắng này còn cảm thấy như vậy là có lý!

Khi dễ Kiều Uẩn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, còn có chướng ngại tình cảm sao?

"Bất quá tôi còn nhỏ tuổi, không đến 25 tuổi, không thể yêu đương." Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Uẩn lúc này không có bất kỳ cảm xúc gì nói, "Cho nên, chúng tôi bây giờ chỉ có thể làm bạn bè."

Bùi Nghiêu thở dài một hơi.

Bên ngoài thế giới quả nhiên rất nguy hiểm.

Hắn nghiêm túc đề nghị: "Cùng tôi trở về đi, những chuyện đối nhân xử thế bên ngoài không thích hợp với cô."

Kiều Uẩn nghĩ nghĩ, cự tuyệt hắn: "Tôi còn muốn đi học."

"Đi học?" Bùi Nghiêu ngẩn người, "Cô muốn đi làm giáo viên?"

Kiều Uẩn chớp chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng, "Không làm, tôi muốn đi làm học sinh."

"Học sinh! Đại lão, cô đây là đã max cấp còn muốn đi đánh quái sao? Có thời gian đi học còn không bằng đi làm nghiên cứu kiếm tiền."

Khuôn mặt tuấn mỹ của Bùi Nghiêu lập tức liền đen lại.

Kiều Uẩn thái độ kiên định, "Người bình thường đều muốn đi học."

Bùi Nghiêu nhìn đến thái độ không cho cự tuyệt của Kiều Uẩn, trong lúc nhất thời đỉnh đầu hắn bỗng muốn trọc.

"Tôi còn tưởng rằng, lần này cô trở về Thượng Kinh là để tọa trấn, thế mà lại chạy tới làm bình dân bách tính, này không phải là vũ nhục chỉ số thông minh của bình dân bách tính sao?"

Kiều Uẩn nhìn Bùi Nghiêu, nhượng bộ vài bước: "Vậy được rồi, nếu như có vấn đề gì không giải quyết được, có thể lập tức gửi tin nhắn cho tôi."


Bùi Nghiêu bất đắc dĩ nói: "Được thôi, cô đã quyết định"

Hắn cảm thấy chính mình muốn trở thành khuê phòng oán phụ.

"Đúng."

Bùi Nghiêu lấy lòng cười, "Đúng lúc trong tay tôi đang có một số vấn đề không giải quyết được, khi nào có thời gian cô xem thử giúp tôi một chút?"

"Chờ qua mấy ngày nữa."

Kiều Uẩn liếc một cái, cánh tay được giấu dưới bộ âu phục của Bùi Nghiêu , là một đôi tay nhân tạo được thiết kế vô cùng tinh vi.

Lực lớn vô cùng, động tác linh hoạt.

Cho nên dù có nhìn ba ngàn lần cũng không phát hiện ra được hai tay của hắn không phải là thật.

Bùi Nghiêu bởi vì không có hai tay mà bị cha mẹ vứt bỏ, Kiều Uẩn đem hắn nhặt trở về sau, liền giúp hắn cải tạo hai tay.

Cô có được kiến thức từ thời đại tinh tế, muốn muốn tạo ra người máy có trí khôn, căn bản không có gì là khó khăn.

Nhưng Kiều Uẩn nghĩ, trong suốt quãng đời còn lại của mình cô sẽ không tạo ra bất kỳ một người máy nào nữa bởi vì cô không muốn lại có người máy, trải qua vận mệnh giống cô.

Bùi Nghiêu lại nhỏ giọng đưa ra yêu cầu: "Hay là nhân cơ hội này, cô giúp tôi đổi một cái tay khác, có thể biến hình, có thể phóng hỏa tiễn nữa, thế nào?"

Hắn gần nhất say mê phim khoa học viễn tưởng, phi thường hâm mộ này loại huyễn khốc máy móc tay.

Kiều Uẩn mặt lạnh: "Đeo vũ khí, phạm pháp."

Bùi Nghiêu lẩm bẩm một tiếng, không có lên tiếng nữa.

Cô nhưng thật sự là công dân tuân thủ pháp luật, công dân ba tốt.


Kiều Uẩn không ở lại cùng Bùi Nghiêu bao lâu, lại lần nữa căn dặn Bùi Nghiêu đừng tới quấy rầy cô làm người bình thưởng, liền làm Bùi Nghiêu từ chỗ nào tới thì về chỗ đó.

Đã gặp Kiều Uẩn, cũng xác định cô đối với việc làm người bình thường vô cùng cố chấp, không muốn làm cô không vui lòng, Bùi Nghiêu liền ra về.

Bùi Nghiêu trở về đại sảnh, liền cùng vợ chồng Lục gia cáo từ.

Vợ chồng Lệ tiên sinh có chút tiếc hận, vốn dĩ muốn mượn cơ hội này, từ trong miệng Bùi nghiêu moi ra một chút tin tức về hành tung của MR.Q.

Rât ít người biết, đại nhân vật đứng sau tập đoán Thịnh Kiều chính là MR.Q.

Nhưng những tin tức liên quan tới MR.Q cũng rất ít.

Lệ phu nhân nhíu mày thật sâu, nếu như lại không tìm thấy MR.Q, Hàn Châu hắn.

.

.

.

.

Kiều Uẩn cùng Bùi Nghiêu thời gian trở đại sảnh có chút chênh lệch, Lục Đình cùng Lục Tuyết mang theo đám cậu ấm cô chiêu đi lên chắn đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận