Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ


"Chị gái ...!chị vẫn còn đang tức giận sao?"

Bộ dáng cô ta cẩn thận lấy lòng, cực giống bị Kiều Uẩn khi dễ đến cực hạn, ủy khuất không thôi.

"Chị muốn em phải làm thế nào mới có thể tha thứ cho em?"

"Đều là em không tốt, lúc trước em đã thấy được bộ lễ phục mà mẹ đặt may cho chị, không giống với bộ lễ phục mà hôm nay chị đang mặc, cho nên mới dẫn đến mọi người đều hiểu nhầm là chị đang mặc hàng nhái."

"Em không biết, nguyên lai là sau đó mẹ lại mua lễ phục mới cho chị."

Đây là trong tối ngoài sáng ám chỉ, ba mẹ Lục bất công, đối với cô ta không tốt.

Làm một ít bạn bè cũng không nhịn được mà tiếc thương cho Lục Đình.

Vốn dĩ bởi vì sự việc hàng nhái vừa rồi, bọn họ cảm thấy rất mất mặt trước mặt Bùi Nghiêu, trong lòng đối Lục Đình vẫn còn có mấy phần trách cứ.


Kiều Uẩn bình tĩnh nhìn cô ta: "Không phải là mẹ mua."

Lục Đình lại nói: "Chị không cần lo lắng em sẽ ghen tỵ, chị mới là con gái ruột của mẹ, mẹ đối xử tốt với chị đó là lẽ đương nhiên."

Đám cậu ấm cô chiêu có mặt ở đây không khỏi cảm thán, Lục Đình thật đúng là chân thiện mỹ a!

Lục Tuyết thấy bộ dáng này của Lục Đình, không nhịn được nói: "Chúng tôi đều đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Chúng tôi làm sao biết được dì Lục sẽ giấu Đình Đình mua lễ phục mới cho cô chứ."

Cô ta còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "A, bất quá chỉ là một người từ nông thôn trở về, quả thực là chà đạp bộ lễ phục này, nếu cô không trở về, bộ lễ phục này nên là của Đình Đình."

Mặc dù Kiều Uẩn mới là bà con xa có quan hệ thân thích với cô ta, nhưng làm sao so sánh được với Lục Đình cùng cô ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn.

"Tuyết nhi!" Lục Đình cắn môi, mặt mang ẩn nhẫn cùng ủy khuất, "Không phải chị đã đáp ứng với em rồi sao, không phải đã nói, đến hỏi chị gái phải như thế nào mới tha thứ cho chúng ta hay sao? Chị sao lại nói ra những lời như thế này."

Lục Tuyết không cam lòng nói: "Kia, còn không phải là tại cô ta, nếu như mặc hàng thật, kia liền nói sớm đi, một hai phải chờ xem chúng ta bị chê cười, cô ta chính là cố ý."

"Bởi vì cô giả điếc." Kiều Uẩn không hứng lắm với màn biểu diễn này của bọn họ.

Lục Đình cười chua xót nói: "Chị, thật sự không thể tha thứ cho em sao? Có phải em đã làm gì khiến chị rất chán ghét? Em đã nghĩ kĩ rồi, chờ em tốt nghiệp trung học, liền sẽ dọn ra ngoài, nhất định không ở lại đây làm chường mắt chị."

"Đình Đình!" Lục Tuyết kinh ngạc nói: "Em đang nói gì vậy? Dựa vào cái gì mà em lại là người phải đi, em mới là người vô tội nhất."

Lục Tuyết nhìn hướng Kiều Uẩn, thanh âm mỉa mai: "Cô cũng thật biết giả vờ, a, nghe nói cô muốn vào học ở Thịnh Dương cao trung? Mặt thật là lớn, chỉ bằng cô, đời này hay kiếp sau sau nữa cũng không thể."

Nhóm cậu ấm cô chiêu nghe xong, lập tức cảm thấy buồn cười không thôi, Kiều Uẩn sẽ khoác lác như vậy?

Kiều Uẩn nhướn mày sao, lười biếng nói: "Cô cũng là học sinh của Thịnh Dương?"

"Đương nhiên." Lục Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực.


Kiều Uẩn hỏi: "Cô xếp hạng mấy?"

Lục Tuyết cơ hồ là theo bản năng nói: "Mặc dù là xếp ở những hạng cuối.

.

."

"Cô đang kiêu ngạo cái gì?"

Kiều Uẩn đánh gãy lời nói của cô ta, một mặt ghét bỏ, "Một người xếp hạng bét, mà cũng kiêu ngạo thế sao?"

Này đây mà là hokc sinh của cô, sẽ bị cô phạt chép bài một vạn lần.

Xung quanh lập tức vang lên vài tiếng kìm lòng không đặng cười nhẹ.

Đích xác chỉ là một người xếp hạng bét thì có gì đáng kiêu ngạo.

Lục Tuyết: ".

.


."

Mẹ nó, tức chết cô ta!

Cùng lúc đó có một người phụ nữ tiến đến trước mặt Kiều Uẩn.

Kiều Uẩn tầm mắt dừng một chút, nhấc chân hướng người phụ nữ đi qua.

Ở một bên không được để ý tới, Lục Đình sầm mặt lại, nhìn phương hướng Kiều Uẩn đi đến, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt, cũng cùng đi qua.

Kiều Uẩn đi tới trước mặt người phụ nữ, đưa tay giật giật tay áo bà: "Chào ngài."

Nhìn thấy hành động của Kiều Uẩn, ba mẹ Lục đều sửng sốt.

Lục Cảnh Tri trầm mặc, đáy mắt ý cười dần dần biến mất, nhìn về hướng Kiều Uẩn ánh mắt đầy vẻ chất vấn, cùng một tia khẩn trương không dễ dàng phát giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận