Không Giới Hạn

“Nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số của cơ thể còn hai cái. Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ còn bẩy tiếng đồng hồ. Hiện tại hệ thống đề nghị nhanh chóng hoàn thành nốt nhiệm vụ.

Nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số sức bền hiện tại đạt được 30%,

Nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số trí lực hiện tại đạt được 0%.

Ký chủ có một lần khấu trừ nhiệm vụ.”

Ngọc Bách nghe vậy nhớ ra mình vẫn còn hai nhiệm vụ chưa làm liền quay sang Tâm lão tạm biệt “Tâm lão. Cháu xin phép về trước a.”

“Tiểu Bách còn có việc sao?” Tâm lão ngạc nhiên hỏi

“Vâng …” Ngọc Bách lễ phép trả lời “Cháu hiện tại muốn đi thư viện tìm sách ạ”

“Ah~ …” Tâm lão gật đầu mỉm cười nói “Nếu cần thiết thì cứ đi đi thôi.”

“Vâng …” Thiếu niên Ngọc Bách lễ phép cúi chào “Cháu chào Tâm lão. Cháu chào Phó hiệu trưởng …” Sau khi chào hai vị trưởng bối thiếu niên quay sang hướng các thiếu nữ vẫy tay nói “Em chào các thím. Hẹn các thím chủ nhật tái chiến” Sau khi vẫy tay chào các thiếu nữ, Ngọc Bách chạy thẳng một mạch ra cửa tâm trạng thật thoải mái. Ân … cảm giác thật đã.

Các thiếu nữ không biết thẹn thùng ngại ngùng hay giận dữ mà cả người run run hai tay nắm chặt lại. Phó hiệu trưởng Hoàng Vân nhìn thấy khí sắc của các thiếu nữ liền biết chủ nhật này sẽ là một ngày khó khăn với thiếu niên tiểu tử tên là Ngọc Bách kia rồi. Nghĩ tới thiếu niên tiểu tử kia Phó hiệu trưởng Hoàng Vân muốn điều tra chút xem thiếu niên kia một chút.



Phòng hiệu trưởng. Lúc này Hiệu trưởng Ngô Triết vẫn chưa có về mặc dù đã hết giờ làm việc rồi. Vừa nãy nhận được tin nhắn của Ngô Huyền con gái ông nói về một việc đột nhập cơ sở dữ liệu của trường.

Mạng lưới của trường là một mạng khép kín không có sử dụng mạng lưới thông thường kết nối với bên ngoài. Vậy mà có một địa chỉ từ bên ngoài xâm nhập được vào mạng lưới của trường điều này chứng tỏ trong trường có kẻ nằm vùng. Kẻ nằm vùng này kết nối mạng lưới của nhà trường với mạng lưới bên ngoài.

Có nhiều cách kết nối nhưng hầu như không có hiệu quả vì mạng lưới của nhà trường còn đòi hỏi mật mã đặc biệt nếu có người từ bên ngoài xâm nhập. Mật mã này chỉ có cao tầng có thể biết và hiện tại chỉ có năm người biết được. Ngô Triết là một trong số năm người đó nhưng xét địa vị thì ông là người đứng cuối cùng.

TÍNH TINH TÌNH … Điện thoại của Hiệu trưởng Ngô Triết lại vang lên. Lần này không phải là tin nhắt mà là cuộc gọi trực tiếp từ Chủ nhiệm Tạ Văn. Điều chỉnh lại tâm trạng, Hiệu trưởng Ngô Triết nhất máy lên nói “Tiểu Văn à”

“Vâng lãnh đạo …” Đầu bên kia Chủ nhiệm Tạ Văn gấp gấp nói “Vừa nãy tôi có kiểm tra bảng nhiệm vụ của Ngọc Bách phát hiện cậu ấy nhận ba nhiệm vụ tới ký túc xá nữ. Tôi có cảm giác không ổn. Hy vọng ngài có thể liên lạc Phó hiệu trưởng Hoàng Vân để xem tình hình của Ngọc Bách hiện tại thế nào”

“Hả …” Hiệu trưởng Ngô Triết giật mình khi nghe tin tức này. Phải nói là những năm gần đây nam sinh mà đi vào ký túc xá nữ thường lành ít dữ nhiều a. Ngay cả thời điểm ông còn theo học tại trường thì ký túc xá nữ đã trở thành khu vực cấm của nam sinh rồi. “Được rồi cám ơn cậu đã thông báo. Tôi sẽ gọi điện cho Phó hiệu trưởng Hoàng Vân xem tình hình bên đấy thế nào” Hiệu trưởng Ngô Triết có chút gấp gáp hồi đáp.

Hiệu trưởng Ngô Triết và Phó hiệu trưởng Hoàng Vân là hai người cùng một thế hệ. Cùng lớn lên, cùng học chung vì vậy tình cảm của hai người rất gắn bó lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau làm mọi người cứ tưởng họ sẽ trở thành một đôi. Nhưng sau này khi lớn lên rồi cả hai đều coi đối phương như anh em của mình vậy.

Vừa ngắt điện thoại Hiệu trưởng Ngô Triết tìm tới số của Phó hiệu trưởng Hoàng Vân quay số gọi đi. Mấy hồi chuông sau đầu bên kia nhấc máy “Alô … Anh tìm em có chuyện gì vậy …” là Phó hiệu trưởng Hoàng Vân bắt máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui