Không Giới Hạn

Thiếu niên Ngọc Bách xoa xoa cái đầu nghĩ thầm “Đậu là củ đậu chứ là cái gì. Mà đây là đâu nhỉ …” Bỗng thiếu niên thấy có gì đó sai sai liền ngẩn ngơ suy nghĩ “Đây là đâu. Sao mình lại ở đây. SIRA … SIRA … Ở … SIRA đi đâu rồi …”

“Ngươi lại ngẩn người suy nghĩ cái gì đấy” Thiếu nữ tóc vàng chớp chớp mắt hỏi

“Đây là đâu …” Thiếu niên nghi hoặc nói “Mà cô là ai …”

“Ah~…” Thiếu nữ tóc vàng khi nghe Ngọc Bách hỏi cũng ngây người một lúc rồi lấy tay gõ thiếu niên một cái nữa nói “Tiểu tử đầu đúng là bị đụng hư rồi. Nhớ kĩ cho ta. Ta là Greeneries giáo viên của ngươi hiện tại. Lão già kia đúng là dở dở tự dưng lại tống ngươi sang đây học. Đầu óc có vấn đề thì học hành gì chứ.”

“Đầu óc cô mới có vấn đề …” Thiếu niên Ngọc Bách mặt đen lại nghĩ thầm nhưng không dám nói ra a. Nói ra sợ lại bị gõ thêm cái nữ thì to đầu. Nhìn xung quanh cảm giác rất là chân thật thiếu niên nghi hoặc nói “Đây là đâu vậy “

“Ah~…” Thiếu nữ Greeneries mỉm cười nói “Đây là nhà ta. Ngươi thấy sao? Mà tiểu tử ngươi tên là gì?”

“Ta tên là Ngọc Bách …” Thiếu niên mơ hồ cảm thấy có gì đó khác lạ quanh đây mà không thể nào diễn tả được khá lạ điểm nào. “Đây là mơ … Không phải … Vừa nãy mình bị gõ hai cái đau thật nha … Đây là thực … Đừng đùa chứ … Mình nhớ là mình đang ngủ mà … Cuối cùng là mơ hay là thực …”

Trầm mặc suy nghĩ Ngọc Bách không để ý tới Greeneries đang chăm chú nhìn mình. Đánh giá từ trên xuống dưới, từ dươi lên trên, gật đầu biểu lộ ra vẻ mặt hài lòng nói “Được rồi. Ngọc Bách tên hơi dị một chút nhưng ta đã hứa với lão già kia là sẽ nhồi nhét những thứ cần thiết vào đầu tiểu tử ngươi thì ta sẽ thực hiện. Tiểu tử cố gắng lên nhé, lão già kia rất mong chờ vào ngươi a.”

“Lão già …” Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc hỏi lại “Lão già là ai?”

“Lão già cha ngươi a …” Thiếu nữ Greeneries cười lớn nói “Đi thôi để ta kiểm tra thân thể của ngươi xem như thế nào”

“Kiểm tra thân thể …” Mặt thiếu niên Ngọc Bách đen lại hiện tại thiếu niên rất mẫn cảm với kiểm tra thân thể a. “Không đùa chứ …”

“Đi thôi …” Thiếu nữ Greeneries mỉm cười nắm lấy tay thiếu niên “Chúng ta có rất nhiều việc phải làm a”

“Không …” Ngọc Bách sợ hãi nói “Có lẽ cô nhầm người rồi. Người cô tìm không phải là ta. Ta không có cha …”

Thiếu nữ Greeneries chỉ cười lớn rồi lôi thiếu niên Ngọc Bách đi. Lúc này Ngọc Bách muốn giãy khỏi tay bàn tay của thiếu nữ nhưng làm cách nào cũng không thể giãy ra được. Thậm chí trên đường thiếu niên ăn vạ đủ kiểu đứng im, ngồi xuống thậm chí là nằm xuống vẫn bị thiếu nữ chậm rãi lôi đi.

Xa xa xuất hiện một ngôi nhà nhỏ hoàn toàn được làm bằng gỗ. Thiếu nữ Greeneries đi tới ngôi nhà bằng gỗ đẩy cửa đi vào. Bên trong là một không gian rất ấm áp đầy đủ dụng cụ băng gỗ tỏa ra mùi đặc trưng làm cho người ta mê say.

“Đây là nhà của ta …” Thiếu nữ Greeneries tự hào nói “Chính tay ta dựng lên căn nhà này. Ngươi thấy sao.”

“Ah~ …” Thiếu niên Ngọc Bách nhìn xung quanh tham lam hít vào mùi gỗ trong nhà nói “Đẹp”

“Chỉ đẹp thôi à …” Thiếu nữ Greeneries cười nói “Nói chuyện với ngươi chán quá. Trên gác có một căn phòng ta chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi. Phòng đầu tiên bên tay trái. Ngươi lên coi xem có thích không. Ta đi chuẩn bị một chút.”

Thiếu niên Ngọc Bách ngơ ngác nhìn xung quanh trong đầu vẫn ngổn ngang suy nghĩ. Hiện tại thiếu niên không thể nhận ra được chính xác đây là giấc mộng hay là hiện thực nữa. Tay của thiếu niên chạm vào từng đồ vật bên trong nhà. Cảm giá quá chân thật.

Đi lên tầng hai theo lời của thiếu nữ tên là Greeneries. Ngọc Bách đi vào phòng đầu tiên bên trái. Mở cửa phòng ra hắn sững sờ khi thấy đây là một căn phòng sách. Bốn phía xung quanh đều là sách. Sách để trên giá, sách để chồng bên ngoài sách nằm là liệt vô tội vạ …

“Đây là phòng sách a …” Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc nghĩ “Phòng này là chuẩn bị riêng cho ta. Không phải chứ … Chắc chắn là có sự lầm lẫn gì ở đây rồi”

Cầm một quyển sách lên thiếu niên Ngọc Bách nhìn nghi hoặc càng lớn. Đây là một thể loại văn tự mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nhặt thêm vài quyển sách nữa lên thiếu niên Ngọc Bách càng nghi hoặc hơn.

“Cuối cùng thì đây là đâu …” Thiếu niên Ngọc Bách trầm mặc suy nghĩ nhiều nhưng không nghĩ ra được đáp án. Một lúc sau tiếng mở cửa vang lên. Thiếu nữ Greeneries bước vào nói “Sao rồi tiểu tử. Ngươi thấy hài lòng với căn phòng này không”

Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mặt không nói lời nào cả. Hắn tiến tới gần thiếu nữ chạm vào người nàng. Cảm giác rất chân thật, thật không thể thật hơn, mềm mại như hồi bé hắn thường chạm vào mẹ hắn vậy. Cảm giác thật tốt …

Thiếu nữ Greeneries thấy Ngọc Bách đang tò mò đụng chạm khắp nơi trên cơ thể nàng khiến nàng có cảm giác ngứa ngứa. Nhưng thiếu nữ Greeneries không có trách móc mà cầm tay hắn mỉm cười nói “Đi thôi …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui