Tối hôm đó Quỳnh nở hoa thật sự, cả một đêm chỉ cần cô muốn chị, chị đều cho phép cô làm điều đó.
Nếu như mọi hôm thì chỉ cần cô muốn chị đến lần thứ hai thôi chị đã bảo chị mỏi quá rồi, nhưng hôm nay chị rất nồng nhiệt, mọi thứ đều khiến cho ngày sinh nhật của cô càng thêm hoàn hảo.
Vậy nên cô được một tấc lại muốn một thước, đem chị ấy ra ăn sạch không xót một manh giáp.
Buổi sáng cô dậy sớm hơn chị, tranh thủ ở trong bếp lục lọi xem có cái gì ăn được không, cô thấy trên đầu tủ lạnh có bánh mì sandwich, trong tủ thì có trứng, có thể thấy người cho thuê căn hộ này khá tận tâm.
Cô đem trứng ra chiên, đang chiên thì cảm thấy có thứ gì đó ập vào lưng mình, hơi thở có vẻ hơi mệt nhọc, khỏi cần đoán cũng biết là chị Kha nhà cô.
"Sao chị không ngủ thêm một chút?"
Cô hỏi, bỏ mặc đôi môi của chị đang di chuyển loạn bên cổ của mình, cô quen với việc này rồi.
"Em không nằm với chị, chị ngủ không ngon."
Chị đưa miệng ngậm lấy vành tai của cô, khẽ khàng nói, khiến cho cô muốn bỏ hết cả chảo trứng để quay về phòng cùng chị.
Nhưng tâm trí của Quỳnh bảo Quỳnh phải vững vàng lên, cô không thể nào mới chịu một chút đã ngã ngựa được, cô là Quỳnh nghị lực nhất quả đất.
"Đợi em chiên trứng rồi ăn sáng."
Bàn tay của chị chầu chực bên mép áo của cô tìm đường vào, len lỏi như một chú rắn nhỏ cho đến khi chạm được vào một bên đồi núi cao vun vút.
Cô ngừng tay chiên trứng lại, khẽ gõ vào bàn tay chị.
"Đã bảo là để em chiên trứng."
"Thì em cứ chiên đi, chị có làm gì đâu?"
Từ ngày yêu Kha đến giờ cô mới biết được thì ra khi cầu tình chị ấy sẽ rất mặt dày, hệt như đóng tuồng cổ ngày xưa phải trang điểm bảy bảy bốn chín lớp, da mặt chị ấy dày đến độ ấy.
Cô để im cho bàn tay chị thích làm gì thì làm, nhưng chị càng lúc càng quá đáng hơn, sờ soạng bên trên còn không đủ, ngón tay còn sờ tận bên dưới của cô.
"Lấy tay chị ra!"
Quỳnh lạnh giọng nói.
Nhưng ngón tay kia nào nghe lời đến vậy, chúng sờ một cách dè chừng, đến khi Quỳnh đỏ hết cả mặt lên mắng, "Bỏ tay ra cho em chiên trứng", tưởng chị sẽ nghe lời rút lui, ai ngờ chị vẫn mặt dày thám hiểm bên trong cô, cho đến khi cô nghe được tiếng nước nho nhỏ ở bên dưới, cô chịu không nổi lách người khỏi chị, lầm bầm mắng chị trong miệng.
Chị bị ép buộc buông tay ra nên cũng khá ức, thấy cô tắt bếp rồi nên bế bổng cô lên đặt lên trên bàn ăn kế bên, rõ là người ốm như que sào nhưng chẳng hiểu sao sức lực lại vô biên như vậy.
Cô nghĩ có lẽ do sức mạnh của tình yêu, vừa nghĩ Quỳnh vừa cười thầm.
Đôi môi mềm của chị hôn riết đôi môi cô, cô biết mình trốn không thoát.
Hai người từng làʍ ŧìиɦ vô số lần trước đây, hiếm khi nào được như tối qua, cả một đêm ở bên nhau.
Nhưng buổi sáng lại có cái hay của buổi sáng, khi mà cô thấy chị rõ ràng hơn, nhìn được từng biểu cảm trên gương mặt chị, thấy sự tỉnh táo không say ngủ trong đôi mắt lanh lợi của chị.
Cô yêu chị vì biết ánh mắt như thế này chỉ dành cho riêng một mình cô.
Buổi trưa hôm ấy hai người ôm nhau ngủ ngon lành, trứng để dành lại cho buổi xế chiều.
Khi cô tỉnh lại đã thấy chị đang ôm mình, thấy cô tỉnh, chị hôn nhẹ lên trán cô một cái thật dịu dàng, hệt như cơn mưa xuân đang rơi nhẹ xuống phiến hoa, êm đềm.
"Chị đang làm cho xong thủ tục ly hôn..."
Chị mở lời.
Vấn đề này cũng chính là vấn đề mà Quỳnh lo lắng nhất, cô sợ chị ly hôn không được với chồng, cũng sợ mình chính là lý do khiến chị phải ly hôn.
Cô rất sợ mình là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
"Chuyện ly hôn...!mình từ từ tính được không chị?"
Ánh mắt chị Kha nhìn cô bỗng khác hơn rất nhiều, có vẻ rất ngạc nhiên.
Ý cô là cho dù cô có là kẻ thứ ba rồi, chuyện đó cũng từ từ cho cô chuẩn bị tinh thần đối mặt, cô cảm thấy chưa đủ can đảm trực diện với anh Trường.
"Em không muốn chị ly hôn?"
Chị hỏi, chẳng hiểu sao trong mắt chị tràn ngập sự tổn thương, hệt như câu nói kia hủy diệt cả thành trì ở trong lòng chị.
Cô hoảng mà chẳng biết phải làm gì nói gì, đành cuống quýt bào chữa: "Không phải em không muốn chị ly hôn, chẳng qua...!em còn chưa nghĩ nhanh đến vậy..."
Cô chưa chuẩn bị tinh thần.
"Chưa nghĩ nhanh đến vậy...? Có phải em chưa nghĩ đến chuyện chị ly hôn không?"
Quỳnh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Em không muốn chị ly hôn?"
Quỳnh cuống quýt chẳng biết trả lời sao.
Chẳng ngờ chị chỉ mỉm cười nhàn nhạt như đang tự giễu bản thân mình.
"Thì ra trước giờ em chưa từng nghĩ hai chúng mình sẽ yêu nhau lâu dài? Em nghĩ là em sẽ chơi với chị vài tháng, sau đó sẽ bỏ chị lại cho chồng chị, chuyện chị ly hôn sẽ làm em khó bỏ chị hơn đúng không?"
Chẳng hiểu ma quỷ nào nhai mất lưỡi của Quỳnh, khiến cô muốn nói cũng không tìm được lời phản bác lại chị.
Ngay lúc này thì mẹ cô gọi bảo ở đâu để mẹ đến đón đi chuẩn bị cho buổi sinh nhật tối nay, cô không còn cách nào khác ngoại trừ hôn lên trán chị một cái rồi chuẩn bị rời khỏi.
Chị nằm yên lặng xoay vào góc tường, cô thì thầm rằng mình yêu chị nhưng chị không trả lời cô nữa.
Cô không biết lúc cô ra khỏi phòng, nghe tiếng cửa căn hộ đóng lại chị mới dám để bản thân phát rơi nước mắt.
Nếu cô biết chị âm thầm ôm tổn thương như vậy, cô cũng không dám để chị lại một mình chiều hôm đó.
Có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ mất chị.
Vậy nên cô mới dám thoải mái làm chủ cảm xúc của chị, vì chị yêu cô nhất trần đời, cần cô nhất trần đời, chị sẽ không rời bỏ cô dễ dàng như thế.
Cô không biết hôm đó chị khóc đến độ sưng hết cả mắt, lủi thủi quay về nhà của mình rồi trốn biệt trong phòng, nếu cô biết, cô thà mình tự gϊếŧ bản thân còn hơn.
Buổi sinh nhật của Quỳnh tổ chức tại nhà riêng, mời rất nhiều bạn bè của cô tới, chưa tới năm giờ đã có lác đác những người bạn đến góp vui cùng gia đình, bạn cô có, bạn của ba mẹ cô có, bạn của anh chị cô cũng có.
Trong số đó có một người bạn cực thân của cô, bạn Đoan Trang hiền thục nhất quả đất.
Trang mặc một bộ đầm cực bốc, khi thấy cô đã nhảy lại chỗ cô, hôn lên hai bên má cô rồi chúc mừng sinh nhật.
Quỳnh ôm eo bạn mình đi ra khu vực gần hồ bơi, luyên thuyên tám chuyện, cũng có vài người đến chúc mừng sinh nhật cô cũng được cô đáp lại, ai nấy cũng vui vẻ, mang nụ cười trên môi chẳng biết có mấy nụ cười là thật lòng.
"Ê, bà Kha đâu? Cho chụp hình chung cái coi."
Quỳnh nhéo hông bạn mình, mắng: "Sinh nhật bạn mà không quan tâm bạn, toàn đòi gặp chị Kha!"
"Nói nghe, bộ bả không sợ dây dưa như vầy hoài báo giới bắt được hả? Sao chơi trò mạo hiểm quá vậy?"
Nói đến đây bất chợt Quỳnh nhớ lại chị, nhớ ánh mắt chân thành của chị, ánh mắt từ từ chuyển sang nghi hoặc, tổn thương, rồi buồn bã.
"Thì?" Quỳnh vô thức hỏi.
"Thì mày với bả mất hết mọi thứ chứ sao? Bả thì không sao bả giàu rồi, mày mới ra nghề chưa lâu, mày mà không kêu bả giải quyết nhanh là mày bị chửi chết, chửi ngóc đầu không nổi.
Cho dù mày không là diễn viên nữa mày cũng bị chửi."
Chẳng hiểu sao lúc này Quỳnh mới hiểu ra, thì ra chị muốn ly hôn nhanh là vì muốn bảo vệ cho mình...!.