Không Hẹn Ước FULL


"Cậu nhớ không? Hồi xưa tụi mình ăn ở đây suốt."
Kha phì cười: "Đương nhiên! Cô bảy còn nhớ hai đứa mình mà."
Ngày nàng bắt đầu đóng phim, khi nàng được đưa vào danh sách đề cử, cô bảy còn bỏ ra hẳn mấy trăm ngàn nhờ người nạp tiền điện thoại dùm để nhắn tin bầu chọn, thậm chí người đi ăn cũng bị cô bảy dụ dỗ nhắn tin bầu chọn cho nàng.

Nếu nói nàng không nhớ nơi này thì nàng quả là một người ăn cháo đá bát.
Nhất là khi trước cửa quán còn có hình của nàng, gương mặt lúc đó vẫn còn non chẹt chụp cùng cô bảy được cô bảy đi in to ra rồi đặt trước hàng bánh ướt của mình.

Từ lúc hàng bánh ướt còn nhỏ, nàng vẫn còn chưa nổi tiếng lắm cho đến khi cô bảy mua được mặt bằng ở đó, hình ảnh của nàng vẫn còn chễm chệ trước cửa quán.
"Hôm nay cậu bao mình nha, mình không mang theo tiền mặt đâu."
San buông bàn tay đang nắm tay nàng ra, nàng cảm thấy cậu ấy thật lạ nhưng chẳng biết lạ ở chỗ nào, chẳng nói rõ được.
Cô bảy thấy hai người từ đằng xa, mặc dù bây giờ cô bảy đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa nhưng vẫn cà nhắc cà nhắc ra chỗ hai người, Kha thấy vậy bèn chạy lại gần cô để cô khỏi phải đi xa.

Còn nghe giọng cô bảy trầm trồ bảo: "Hèn gì tối qua cô nhớ hai đứa quá chừng, thì ra là hôm nay hai đứa qua ăn."
"Dạ."
Nàng cười đến tít mắt, hệt như hiện tại cô bảy là cô bảy của trước đây, nàng và San vẫn là hai đứa học sinh trung học đến đây ăn chịu.

Mười mấy năm trôi qua thật nhanh, mọi thứ nhanh đến độ Kha cũng phải cảm thán trước sự khắc nghiệt của thời gian.
"Cho con một dĩa nha cô bảy ơi.

Hôm nay con ăn nhiều bánh á nha." San nhanh nhẩu ngồi vào bàn đợi món.
"Gớm, hôm nay không giảm cân nữa ta ơi, hay là có bầu rồi?" Cô bảy trêu, Kha thấy mặt San hơi tối lại, nàng tưởng San sẽ không vui, ai ngờ nàng chỉ nhìn nhầm, San cười thật tươi trêu lại cô bảy: "Bầu là con báo liền cô bảy ơi."
Cô bảy làm hai dĩa xong đưa cho nhân viên mang ra bàn, còn cô thì cà nhắc cà nhắc ra chỗ hai người để tám chuyện.

Đúng là ba bà tụm lại thành một cái chợ nhỏ, cô bảy hỏi đủ thứ chuyện, hai người trả lời mệt nghỉ, vừa ăn vừa nói chuyện vậy mà lại vui.
"San ơi, con ốm lắm rồi đừng có mà giảm cân nữa nha.

Cô bảy thấy ốm lòi xương luôn rồi."
San đưa mắt lên nhìn nàng hi vọng nàng nói giúp, nhưng nàng bĩu môi, hùa theo cô bảy nói đúng thiệt là San ốm đi.

Cô bảy thấy có người đồng ý với mình còn nói nhiệt hơn nữa, còn bảo nếu muốn ăn thì gọi người giao qua, còn bảo: "Hổng ấy con gọi cho cô bảy, cô bảy kêu thằng cháu mang qua cho mà ăn, đặt trên app sao người ta hiểu ý con bằng cô bảy."
"Hôm nào con ăn con lại đây ăn luôn, hôm nay nhớ cô bảy quá chừng nên con qua đây ăn nè."
"Cái con nhỏ này giỏi xạo sự, nhớ tui mà cả năm qua có một lần à."
Kha im lặng nhìn hai người trêu qua trêu lại, chẳng biết có phải ảo giác không nhưng nàng cảm thấy San rất vui, nụ cười trên mặt San tươi tắn hệt như ánh dương.

Sau khi ăn xong hai người trả tiền rồi đi về, cô bảy có líu lo dặn dò rất nhiều, hầu như là khuyên hai người không nên giảm cân nữa.
Nàng biết hai người nhìn rất giống con cò ma, cô bảy nói vậy cũng không phải không có lý.
Sau khi ăn xong hai người cùng nhau đi coi phim, đi dạo phố mua sắm, còn đi uống cà phê.

Nàng hỏi sao San trông vui vẻ quá vậy thì San đỏ mặt cúi đầu khuấy khuấy ly cà phê của mình, nàng đợi mãi đợi mãi cuối cùng San cũng có thể thốt ra thành lời.
"Trọng nói với mình là Trọng không gái gú nữa, ảnh thề trước mặt ba mẹ ảnh rồi.

Mới tối qua thôi..."
Trong lòng Kha chẳng rõ đang có cảm xúc gì, chỉ thấy bản thân mình có vẻ không tin được, lại có vẻ như muốn mừng cho San, tất cả cảm xúc đấu tranh lẫn nhau làm Kha mất một lúc mới lấy lại được tinh thần.

Cuối cùng nàng khó khăn lắm mới mở miệng ra mà chúc mừng San một câu.
Bỗng nhiên nàng nhận ra đây cũng chính là cảm xúc mà nàng đã có khi San nói với nàng rằng San muốn kết hôn với Trọng.

Cảm xúc hỗn độn không thể nào nói rõ là mừng hay là lo.
Chắc San cũng thấy như vậy khi nàng quyết định yêu Quỳnh.
"Cậu vui là được, nếu không vui thì trả cậu lại cho mình, mình gả cho người khác."
San vui vẻ nên bật cười ha ha, đến độ sắp sửa sặc cà phê.

Kha cũng cảm thấy vui lây cho bạn mình, hai người nói chuyện mãi cũng đến gần mười giờ tối, điện thoại của Kha bắt đầu run lên vì có người nhà đang gọi giục nàng về.

San đành phải thanh toán rồi chở Kha về khu căn hộ của Quỳnh, lúc đến nơi đã thấy Quỳnh đang đứng dựa vào cột đèn đứng đợi.

San trêu Kha, "Kiềm cặp ghê dữ ha."
"Mình thích vậy á" Kha cũng không khách khí mà đáp lại, nụ cười trên môi nở rộ mãi không tắt.
San ngồi trên xe nhìn ra thì thấy Kha đi lại chỗ Quỳnh, ngay lập tức cô bạn nhỏ kia choàng lấy tay Kha, hai người nói gì đó tíu ta tíu tít.

Có vẻ như Kha thường im lặng nghe Quỳnh là phần nhiều, cô thấy bạn cô nghe người yêu mình kể chuyện, nụ cười yêu chiều trên môi nở rộ như một đóa hoa, ánh mắt si mê nhìn người yêu mình hệt như người yêu đang là một người kể chuyện hay nhất.
Vẻ mặt si mê đó, đây chẳng phải lần đầu tiên San thấy.

Nhưng mà lần nào San thấy cũng khiến cô rất ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng bạn mình khi yêu lại trở nên ngọt ngào si tình đến vậy.
Mà ở bên đây cũng không phải Quỳnh đang kể chuyện cho Kha nghe, mà lúc này Quỳnh đang hạch hỏi xem tại sao người yêu mình lại về trễ thế, rõ ràng là xin đi họp phụ huynh rồi đi chơi với chị San một chút, một chút là đồng hồ điểm tới mười giờ vẫn còn ngồi ở quán cà phê.

Ai có thể không tức cơ chứ?
Nhưng cô hỏi thì hỏi, chị vẫn giữ nụ cười tủm tỉm của mình trên miệng, y hệt như chuyện mà cô hỏi là chuyện đùa của chị, cô hỏi cứ hỏi chị cười tủm tỉm cứ cười.
"Chị có nghe em hỏi không?"
"Có chứ!"
Làm sao Kha không nghe cho được, từng lời từng lời nàng như đang nuốt chúng vậy, làm sao mà không nghe được, chú ý đến như vậy còn không giống như đang nghe sao? Nàng ngạc nhiên nhìn Quỳnh.
"Có mà chị chỉ cười thôi, em la chị mà chị cười, chị trêu em đúng không?"
Kha dịu dàng vuốt mái tóc của Quỳnh, bảo rằng: "Vì em nói chuyện nhìn dễ thương quá nên chị cười thôi."
Thang máy ting lên một tiếng báo hiệu đã mở cửa, hai người đi vào trong thang máy, Quỳnh vẫn còn tức nhưng sự tức vì được khen dễ thương nên đã giảm đi phân nửa.
"Tại sao đi chơi tới mười giờ mới về, xin đi ăn đi uống một xíu mà tới tận mười giờ?"
"Tại chị không đi xe á, chị đi xe là chị chở San về rồi, San chở chị đi lung ta lung tung nên giờ này mới về.

Xin lỗi vì đã làm em đợi chị nha."
Lời nói thì ngọt ngào, gương mặt thì chân thành, Quỳnh có muốn vô lý cũng không vô lý được nữa.
Chị ấy nhướn người hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng.
Xem như vì nụ hôn này mà cô tha cho chị ấy vậy, lần sau thì đừng hòng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui