Như thường lệ mỗi buổi chiều Kyoko được về sớm sẽ sang nhà Kha để nấu ăn, đương nhiên là tiền chụp ảnh mà chị free cho cô phải cao hơn tiền mà cô đi chợ rồi, vậy nên cô bỏ công bỏ tiền đi chợ nấu ăn hoàn toàn hợp lý.
Buổi tối hôm nay cô nấu một nồi thịt kho trứng nho nhỏ, măng tây xào, canh chua, toàn những món ăn Việt.
Cô cũng thường hay nấu đồ Nhật nhưng cô cảm thấy chị Kha ăn đồ Việt có vẻ ngon miệng hơn, vậy nên cô thường xuyên nấu đồ Việt.
Biết tính chị Kha ăn lúc nào cũng cực ít cho nên Kyoko nấu mỗi món một ít, chị ấy ăn vài miếng là đã than no rồi.
"Chị uống bia không?"
Chị ấy thích nhất là được uống một cốc bia mát lạnh, đó là thói quen không lành mạnh duy nhất mà chị ấy có, tùy theo loại đồ mà đôi khi chị sẽ đòi uống kèm rượu vang hay là bia.
Chị ấy mỉm cười thật tươi, nhanh nhẩu đưa ly của mình ra trước mặt cô mà nói: "Cho một ly ạ."
Chị ấy thường bày ra biểu cảm đáng yêu như vậy mỗi khi chị ấy cần đồ gì đó, mà cô cũng thích nuông chiều chị ấy, thích biểu cảm của chị khi ỷ lại vào mình.
Mang chiếc ly yêu thích của chị lại tủ lạnh, cô lấy một viên đá nhỏ rồi khui một lon bia rót cho chị ấy.
Khi cô mang ly bia ra, thề rằng cô có thể thấy ánh mắt của chị sáng lấp lánh.
Chẳng mấy chốc mà chị nốc cạn ly bia của mình, vui vẻ đứng lên dọn bàn, hai người phân công một người rửa bát một người lau bàn, cô cũng nhường chị mà chọn đi rửa bát, chị lại bày ra bộ dáng thảnh thơi đi lau bàn.
Rửa bát xong thấy thời gian cũng còn sớm cho nên cô bảo: "Đi dạo một chút cho tiêu cơm không? Em rửa xong rồi."
Kha gật đầu, cô biết chị ấy rất thích đi bộ, bất kể là đi bộ vào buổi sáng hay là buổi tối, chỉ cần nơi cần đến gần thì chị sẽ đi bộ.
Từ ngày chơi với chị cô cũng tập quen với điều này, dần dần đi bộ cũng trở thành một thứ thú vị với cô, người trước giờ thích thả mình vào thiên nhiên phong cảnh.
Trời Sài Gòn lúc này không quá lạnh lẽo, khuôn viên chung cư của chị sống cũng đầy ắp người, hai người sánh bước cùng nhau đi dạo, vừa đi vừa trò chuyện.
Ánh trăng trên cao sáng lấp lánh, chiếu xuống bóng của hai người ngả song song trên mặt đường, cô khẽ đưa mắt nhìn chị, vu vơ hỏi: "Chị không sợ bị chụp trộm rồi có scandal sao?"
"Chụp cũng có sao đâu, mình là bạn thôi mà."
Có lẽ sự đề phòng mà chị dành cho cô đã biến mất, chẳng hiểu sao lúc này cô lại thấy buồn buồn, thế nhưng cô giấu chúng vào trong không để cho chúng xuất hiện nhiều để làm phiền chị.
Ngày trước chị thường ám chỉ rằng cô không nên yêu chị, cô liên tục khẳng định rằng mình chẳng có ý với chị, sự thật lúc đó là như vậy, vì vậy chị đã thả lỏng mình hơn, có lẽ chị thật sự xem cô là người bạn thân như chị San năm nào, chơi đùa với cô rất vui vẻ.
Đôi khi đêm về cô có thử suy nghĩ rằng nếu cô yêu chị sẽ thế nào, liệu chị có mở lòng với cô không, cô có thể chấp nhận đợi năm năm mười năm, nhưng cô không biết năm năm mười năm kiên trì liệu có đổi được tình cảm của chị.
Cô không biết cô như vậy có phải là thích chị rồi không? Thậm chí cô còn chẳng có thể gọi tên thứ cảm xúc trong lòng mình.
Nhớ?
Cô phát hiện ra bản thân mình nhớ chị là khi chị có việc đi công tác ba ngày, trong ba ngày chị bay ra bắc, chiều về vì cô quên đi chị đã đi rồi cho nên cô vẫn ghé siêu thị mua thức ăn, đến khi về tới nhà chị thấy nhà cửa im lìm mới biết chị đi rồi.
Cô nhớ chị.
Tối đó không tài nào ngủ được, cô nhắn tin cho chị nhưng chị là một con sâu không ưa điện thoại, phải lâu lắm chị mới trả lời cô.
Tối đó cô đi đến phòng ảnh của mình và bàng hoàng nhận ra một bức tường lớn nhà cô toàn là ảnh chị, những bức ảnh màu sắc và nghệ thuật, mọi sắc thái trên gương mặt chị đều được cô thu lại trong ảnh.
Cô gọi chị là nàng thơ của mình, đến bây giờ cô mới phát hiện ra mình đã chụp chị nhiều như thế.
Tiếng điện thoại vang lên ting ting thu hút sự chú ý của cô, cô vội vã mở điện thoại ra xem thì thấy chị trả lời mình, chỉ vỏn vẹn một câu: "Hôm nay nhiều việc lắm."
"Chị nhớ ăn uống cẩn thận."
Cô nhắn lại rất nhanh vì cô nghĩ rằng lúc này chị đang dùng điện thoại, nhắn nhanh có lẽ chị sẽ trả lời mình, nhưng không, cả buổi tối đó cô không nhận được bất kì tin nhắn nào từ chị nữa.
Hôm đó cô biết rằng bản thân cô bắt đầu nhung nhớ chị, cô mong chờ đến ngày chị trở về, càng mong chờ nên cô càng sợ hãi, chiều hôm đó cô còn không dám ra sân bay để đón chị.
Cô phải giả như bản thân mình không quan tâm mấy đến chuyện chị đi hay ở, tối đó vẫn nấu ăn cho chị như cũ, chị kể cho cả cô và An nghe những ngày ở bắc, còn nũng nịu với An rằng mệt chết đi được.
Nhiều năm sau nghĩ lại, cô đã ước mình có thể quay lại quãng thời gian này để nói với chị rằng cô nhớ chị, có lẽ chị sẽ tránh xa cô, cũng có thể chị sẽ từ từ tiếp nhận cô.
Nhưng cô chưa từng thử, vậy nên cô mất đi thứ chưa từng thuộc về mình, cô ước giá như ngày hôm đó cô nói rằng cô cũng như An, nhớ chị thật nhiều.
Hai chiếc bóng ngày càng tiến lại gần nhau, trong ánh sáng yếu ớt của đèn điện, cô giả vờ nhích tay mình lại gần tay chị, chiếc bóng hai người như thể đang nắm lấy tay nhau.
Chỉ như vậy thôi mà cô cảm thấy vui không thôi, bất giác nở một nụ cười.
"Có phải chị rất giận người yêu cũ của chị không?"
Đây là lần đầu tiên Kyoko hỏi đến vấn đề cá nhân của Kha, cô thấy chị ngẩn người, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà nói với cô: "Giận chứ em, chị còn sống ngày nào chị sẽ giận ngày đó."
Cô hơi dí mũi chân của mình xuống đất, người ít kinh nghiệm tình trường như cô thật sự cũng chẳng biết khuyên gì.
Nhưng mà người ta thường nói rằng còn yêu thì còn giận còn hờn, có lẽ chị vẫn còn yêu người ta nhiều lắm.
Điều này khiến Kyoko rất buồn.
"Có lẽ trong giới là vậy, đôi khi tình yêu chỉ là ngộ nhận mà thôi, có thể là em ấy yêu vai diễn của chị chứ không phải chị."
Chị ngước mặt lên nhìn bầu trời sao, đôi mắt chị lấp lánh như thể gom hết tất cả tinh tú vào trong mắt.
Chị nở một nụ cười nhưng trong nụ cười còn ẩn chứa sự chua chát khó nói thành lời, thấy chị mở lòng như vậy ngược lại cô còn chẳng thấy vui, chỉ thấy cổ họng mặn đắng không cách nào hết.
"Mà có phải chị ảo tưởng không? Chị ảo tưởng rằng trong mắt em ấy còn chị, chị thấy rõ ràng là em ấy nhìn chị rất chân thành, còn hơi ghen tuông.
Nhưng mà nếu em ấy còn yêu chị tại sao làm khổ chị? Tại sao phản bội chị?"
Cô nghĩ có lẽ cô không nên hỏi, vì câu trả lời làm cô tổn thương sâu sắc.
Nghe chị còn yêu như vậy, còn giận như vậy, cô bỗng thấy buồn cho người con gái mà chị thương trước đây, tại sao em ấy lại để lỡ mất một người tốt như chị? Nếu là cô, cô sẽ nắm chặt mãi không buông.
"Ai có thể dứt ra khỏi chị chứ? Nếu em là người yêu cũ của chị, cho dù hết yêu chị thì nhìn chị em vẫn nhớ lại ngày hạnh phúc trước đây."
Kha hơi cười: "Cũng đúng, có lẽ trong mắt em ấy là kỉ niệm.".