Những tia nắng như những chiến binh bại trận, từ từ biến mất nhường cho màn đêm tăm tối xuất hiện, bên trong phòng chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn nhỏ, Kyoko lần tìm trong bóng tối liền thấy chị đang nằm dài trên ghế sô pha, một tay mệt mỏi buông thõng xuống mặt đất.
Cô đi lại gần chị, nhẹ nhàng để tay của chị lên sô pha để chị thức dậy sẽ không thấy mỏi, không ngờ rằng chị lại tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng nhìn cô.
Nhẹ nhưng có vẻ như chất chứa cả ngàn cả vạn tâm sự.
"Em đến rồi hả?"
Giọng chị vẫn còn nhập nhèm say ngủ, chống cánh tay ngồi dậy.
Mái tóc chị rối bời vì giấc ngủ quá ngon, cô đoán chị phải ngủ cả bảy tám tiếng trên ghế sô pha.
Chị đưa tay vuốt lại mái tóc của mình cho gọn, ngáp dài một tiếng.
"Em vừa tới." Cô trả lời.
"Hôm qua đạo diễn vừa đưa cho chị kịch bản mới, chị từ chối rồi, đạo diễn vẫn muốn chị xem."
Kyoko chỉ tay vào xấp giấy chi chít chữ trên bàn, hỏi: "Cái này hả chị?"
"Đúng rồi.
Chị xem hết cả một đêm, nhưng vẫn quyết định không đóng, hiện tại chị không muốn đóng loại vai như vậy nữa."
Bàn chân nhỏ nhắn của chị bước xuống đất, nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đánh răng, mái tóc lúc này mới được chị cột gọn lên, trên tóc còn hơi ẩm một vài giọt nước còn vương khi rửa mặt ban nãy.
Hiện tại trời cũng hơi lành lạnh cho nên chị mặc một bộ đồ ngủ dài tay, trông vừa trẻ trung lại vừa ấm áp, thấy cô nhìn, chị nhoẻn miệng cười bảo: "Sao vậy? Tự nhiên nhìn chị ngơ ngẩn vậy?"
Lúc này Kyoko lại ganh tị với Quỳnh, người con gái từng có chị trước đây, gương mặt này dáng vẻ này tính cách này, tất cả mọi thứ em ấy đều có, nếu cô là em ấy, chẳng bao giờ cô để chị vụt mất như thế.
Nếu có được trong tay một bảo vật, nhất định cô không đem bảo vật ấy đập đi chỉ vì vài thứ tầm thường khác.
Vậy mà cô lại nghe rằng người con gái có trong tay mọi thứ ấy chỉ vì người đàn ông khác mà bỏ lỡ chị, người phụ nữ sẵn lòng yêu em ấy cả cuộc đời này.
Cô chẳng hiểu em ấy có vấn đề gì, hoặc giả tình yêu ở trong giới giải trí này không tính là lâu bền nên em ấy mới dễ đến dễ đi như thế.
"Tự nhiên lại thấy chị rất đẹp."
Cô trả lời, mỗi lần nhìn chị cô đều thấy chị rất đẹp, đây là sự thật, cô chẳng dối trá lấy nửa lời.
Chị phì cười, đưa tay lau đi một giọt nước còn vướng trên trán mình: "Thôi đi, người đẹp các nước em xem có thiếu cô nào đâu, đừng có mà nịnh chị."
Nói rồi bỗng nhiên điện thoại trên bàn của chị reo lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, cô thấy chị chạy vội lại chỗ điện thoại, vui vẻ a lô rồi bỗng chốc sa sầm mặt lại.
"Con đang ở đâu?"
Lông mày của chị càng lúc càng nhíu chặt, cô thấy chị lo đến độ hồn cũng sắp chẳng còn ở đây nữa rồi.
"Được rồi, mẹ tới liền."
Chị vội đến độ còn không kịp tìm một chiếc áo khoác, chỉ đành cầm đại một chiếc túi xách ra khỏi cửa, cô cũng vội vã đuổi theo sau.
Chị mở cửa xe mạnh đến độ cô có cảm giác như chị muốn giật luôn cả cánh cửa ra khỏi xe, cô phải nhanh nhẩu lắm mới ngồi lên xe kịp để đi chung với chị, cô nghĩ trễ một xíu thôi chắc chị bỏ cô lại mất.
Hai người lái xe đến khu chung cư nhà bé An, nơi này bé An có nói cho nên cô cũng biết sơ sơ, nhưng biết là biết cô chưa bao giờ lên cả.
Đây là một khu chung cư lâu đời rồi cho nên mọi thứ đều có vẻ xập xệ, khi cô vào thang máy còn nghe trong đây còn có mùi, chị Kha lo lắng nắm chặt quai túi xách của mình, cô thấy chị nắm đến đỏ cả tay rồi.
Lúc chị đến, trước cửa nhà còn có vài tên giang hồ đang lăm le chửi bởi, xịt sơn lên cửa.
Thấy vậy nên chị nói: "Trường thiếu nợ thì kiếm Trường mà đòi, làm vậy với người già trẻ em coi sao được?"
Rõ ràng Trường đã trốn rồi, trong nhà chỉ còn người già là ông bà nội bé An với bé An, không bắt được Trường mà áp lực tinh thần cho người nhà của Trường cũng vì họ đã bất lực rồi, không đòi được nữa.
Một tên có vẻ như cầm đầu hùng hùng hổ hổ chửi Kha, còn bảo không biết gì thì đừng có nói, cô cũng thấy hơi sợ nên đứng lên trước một bước để xem nếu hắn có nhào tới thì cô sẽ bảo vệ cho chị ấy.
"Hắn nợ các anh bao nhiêu tiền?"
"Một tỷ bảy.
Đã đéo có tiền rồi thì đừng đánh bài đánh bạc, thua rồi trốn, coi thúi cái mặt không?" Hắn vừa nói vừa chửi.
Kha thở dài một tiếng, bảo rằng: "Trong ba ngày tôi kiếm hắn cho các anh, anh thư thư cho ba ngày được không?"
"Nếu qua ba ngày không tìm được thì sao? Tính nợ cho cô hả? Nhìn cô chắc cũng không thiếu tiền."
Kha gật đầu: "Ừm, ba ngày tìm không được thì tìm tôi, giờ anh tha cho con tôi yên được không? Bé nó còn nhỏ lắm, nó sợ."
"Ba ngày mà không tìm được thằng Trường thì tụi tôi đến tìm cô đó!"
Xem như một lời đã định, Kyoko thấy bọn họ lũ lượt rời đi.
Chị Kha đưa tay vào túi xách ấn nút tắt ghi âm, mệt mỏi thở dài ra một hơi.
Vừa vào được bên trong nhà An đã nhào vào lòng chị mà khóc nức nở, còn bảo ba đi mấy hôm rồi tìm ba không được, em ấy rất sợ.
"Vậy con đi với mẹ được không? Qua ở với mẹ sẽ đỡ đau đầu hơn."
Bản thân Kyoko nếu là An Kyoko cũng sẽ bỏ ba mà đi theo mẹ, nhưng An lắc đầu, bảo rằng: "Con sắp thi tốt nghiệp rồi, thi xong con đi du học, còn có một năm nữa để ở bên ba kèm cặp ba thôi."
"Ừm, mẹ tôn trọng quyết định của con."
Cho dù quyết định này của An đôi khi cũng làm chị Kha khá đau ví, trong ba ngày tiếp theo chị Kha kiếm Trường ráo riết, cô không biết chị làm cách nào mà kiếm được anh Trường, vậy mà ảnh ngoan ngoãn chịu về để làm lụng trả nợ cho đám giang hồ.
Chị ra mặt thu lại chiếc xe hơi của ảnh, chi cho ảnh một tỷ bảy để trả nợ cho người ta.
Khi cô hỏi chị làm sao chị kiếm được anh Trường, chị chỉ cười bảo rằng: "Thằng chả mê chị lắm, chị gọi là ổng gọi lại liền.
Trốn nợ vậy chứ mê gái lắm em."
Đúng là câu trả lời là câu Kyoko không thể ngờ.
"Vậy thì chị ghi âm làm gì?"
Chị Kha bóc trái cà chua bi cô vừa rửa xong cho vào miệng, thong thả trả lời: "Phải đề phòng chứ em, chị đâu có thiếu nợ, nếu họ không đòi được Trường rồi quay qua cắn chị bảo chị là người mượn thì sao? Khán giả ai tin chị?"
"Cũng suy nghĩ nhiều."
"Chị làm việc gần hai mươi năm rồi, ít nhiều gì cũng bị người ta chơi vài lần, chị khôn ra."
Tiếng cười của chị thanh thanh, chị chống tay lên cằm nhìn cô trộn cho xong tô salad, cô vừa trộn xong cho ra dĩa chị đã nhanh nhẩu ngồi xuống bàn đợi ăn, hệt như một đứa trẻ đang đợi tới lượt mình.
Thấy chị vui nên cô mới ướm hỏi: "Nay là mùa đông rồi, chị có muốn sang nhà em ngắm tuyết không? Em thấy cuối tháng này chị cũng không có lịch trình."
Chị hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng bảo rằng ừ cũng được, vậy nên cô thấy vui không thôi.
.