Đồng hồ trên điện thoại hiển thị bây giờ là bảy giờ hai mươi, Kha cũng không vội vàng, cây cọ phủ phấn đều trên gương mặt vốn dĩ đã sắc sảo của nàng, hôm nay nàng có hẹn.
Thật ra cũng không phải trong ba năm kia Kha hoàn toàn ở vậy một mình, nàng cũng có thử tìm hiểu vài người khác, cũng thử chấp nhận mở lòng mình để đi xem mắt, nhưng đáng tiếc chưa ai có thể xóa mờ hình ảnh của Quỳnh trong tim nàng.
Người mà nàng có hẹn buổi tối nay là một người gần đây nhất, anh ấy tên là Nguyên, là một bác sĩ thẩm mỹ có tiếng ở Sài Gòn này.
Đây không phải là người đàn ông đến tìm hiểu nàng do thích nàng mà chỉ đơn giản là ba mẹ giới thiệu, một kẻ góa vợ, một kẻ ly hôn chồng, ba mẹ hai bên chỉ mong nếu có thể rổ rá hợp nhau thì quá tốt.
Ngày hẹn đầu tiên nàng chỉ đến vì ba mẹ bảo rằng nên đến một lần xem có hợp không, lần hẹn đầu tiên đó hắn ta lại rất ưng nàng, rồi lại mặt dày mày dạn hẹn nàng hết lần này đến lần khác.
Đây đã là lần hẹn thứ tư.
Phủ xong lớp phấn cuối cùng, Kha nhìn lại mình trong gương một lần nữa, thấy hài lòng rồi mới xịt một ít nước hoa rồi cầm một cái bóp nhỏ đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua phòng bếp, bất giác nàng lại thấy hiện hình ảnh của hai người con gái đang ngồi ở bàn ăn.
Một người yên tĩnh, một người hoạt bát, trong lòng bất chợt run rẩy, nàng tự nhủ không ổn rồi, chỉ mới gặp lại người ta vài lần đã nhớ nhớ mong mong, nàng không nên để bản thân mình như lần trước, không thể ngu dại hết lần này đến lần khác được.
Dốc lại tinh thần, Kha rảo bước nhanh ra cổng thì thấy xe đã đỗ sẵn ở gần nhà.
Hắn ta đứng đợi nàng mà chẳng hề có chút nóng ruột nào, cả người mặc tây trang, gọn gàng sạch sẽ, tính tình theo như ba mẹ nàng tìm hiểu thì đảm bảo không thể giống Trường.
Ba mẹ nàng còn bảo đây là người đàn ông hoàn hảo với nàng, nàng nghĩ có lẽ là như vậy.
Thấy nàng ra tới, hắn ta lịch thiệp mở cửa xe, còn hỏi nàng xem hôm nay của nàng như thế nào.
Nàng ngồi vào trong xe, cười nhẹ trả lời: "Cũng bình thường, anh thì sao?"
Có những người xem mắt nàng vẫn còn hoang mang về chuyện nàng từng yêu con gái, vốn dĩ chuyện tình cảm của ngôi sao cũng không phải chuyện có thể giấu giếm được nên Kha cũng không trách thái độ của họ.
Nhưng Nguyên hoàn toàn không để ý đến chuyện ấy, lúc hai người ở nhà hàng nhìn thấy một cặp lesbian xinh đẹp đi ngang qua, hắn còn thật lòng bảo: "Nhìn hai người xứng đôi thật."
Đó cũng chính là lý do Kha chấp nhận cuộc hẹn thứ ba, thứ tư của hắn.
Có lẽ mẹ nàng nói đúng, hắn cũng khá phù hợp với một người như nàng.
Hắn bận rộn, nàng cũng bận rộn, khi hai người thư thả cũng có thể cùng nhau đi du lịch hoặc đi ăn uống, cũng không phải bắt ép nhau phải dành thời gian cho đối phương.
Hắn không quản nàng đóng phim gặp nhiều diễn viên khác, nàng cũng sẽ không quản hắn đi làm quen biết được với nhiều người đẹp khác, kể cả người nổi tiếng hoặc chỉ đơn giản là một cô gái đẹp.
Hai người sẽ rất hòa hợp với nhau, giống như là bạn nhưng có một sợi dây liên kết, mẹ nàng nói thế.
Nhưng nàng vẫn chưa sẵn lòng chấp nhận hắn, nàng biết nút thắt của mình ở đâu, trong những lần trước tìm hiểu nàng cũng vùng vẫy ở cửa chấp nhận một người mới hay ở vậy đợi vết thương cũ qua đi, kết quả nàng vẫn chọn chăm sóc cho vết thương lòng đã cũ của mình mà bỏ lỡ rất nhiều người.
Mỗi lần bắt đầu nàng lại nghĩ mình có thể bước tiếp cuộc sống mới, giống như lần này, nhưng rồi lại bàng hoàng phát hiện ra mình không thể.
Giống như lúc này đây, sau khi đưa nàng đi ăn xong, cả hai ngắm Sài Gòn lúc về đêm rồi hắn lại chở nàng về nhà.
Lúc này trời mưa mỗi lúc một to, hắn giữ nàng lại ở trong xe nói chuyện phiếm trước cửa nhà.
Hai người nói chuyện cũng không đến nổi quá tệ, nhưng khi hắn nghiêng đầu muốn hôn lên môi nàng, nàng vội vã đẩy hắn ra ngoài, ngượng ngùng nói một tiếng xin lỗi.
Nàng biết nàng và hắn đều là những người trưởng thành rồi, cuộc hẹn tới lần thứ tư tức là cũng có ý với đối phương, vậy nên nàng cũng không trách hắn nếu hắn muốn hôn nàng như thế.
Nhưng nàng nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng, nàng không muốn chấp nhận nụ hôn của hắn.
Nguyên có chút hụt hẫng, nét hụt hẫng ấy thoáng qua nhưng nàng vẫn phát hiện ra được.
"Mưa như vậy em mở cửa gara đi, anh đánh xe đưa em vô nhà..."
Kha ái ngại với tay lấy cây dù hắn để trên xe, bảo rằng: "Em đi bộ vào là được rồi, em lỡ không mang chìa khóa gara, cho em mượn cây dù nha..."
"Bye bye." Hắn trả lời, nét buồn vẫn vương trên khuôn mặt.
Nàng đứng đợi hắn lái xe đi, hắn cũng định xem nàng vào nhà nhưng nàng biết hắn cũng biết một chút về tính nàng, vậy nên hắn lái xa đi theo ý nàng.
Lúc đi bộ vào gần tới cổng nàng mới phát hiện một sinh vật lạ đang đứng núp ở dưới mái hiên, thấy nàng che dù đi lại gần, sinh vật lạ ấy đem tàn thuốc vứt xuống đất rồi lấy chân dí lên, nhanh nhưng vẫn không qua kịp đôi mắt của nàng.
"Bộ mưa em không biết kiếm chỗ trú hả?"
Đáng lẽ ra nàng phải hỏi em đến đây làm gì, nhưng lời ra bên miệng rồi rốt cuộc cũng không nỡ, nàng đương nhiên biết em ấy đến đây là để nhìn mặt nàng một chút, trong quãng thời gian sau khi đi thiện nguyện về em ấy thường hay bất chợt đến trước cổng nhà nàng chỉ để nhìn nàng một chút, nàng cũng không ích kỉ đến nổi cấm cản em ấy nhìn mình.
Thấy nàng hỏi, Quỳnh lật đật trả lời: "Em thấy xe đỗ đằng ấy rồi nên đứng đây đợi..."
Thấy...!Là thấy cảnh nàng và hắn ta sắp hôn nhau sao?
"Nếu là em thì chị sẽ đi về."
Nàng nhấn nút mở cửa, chìa khóa gara vẫn nằm yên trên chùm chìa khóa như muốn phản bác lời nói dối ban nãy của nàng.
Đáp lại cho câu nói của nàng chỉ là một cái hắt xì đến độ hất cả tóc của em ấy, nàng nhíu mày, lòng từ bi hỉ xả lại nổi lên, cho phép em ấy đi vào trong nhà của mình.
Mà vốn dĩ nàng đối với Quỳnh lúc nào cũng từ bi hết, vậy nên hồi xưa đến giờ toàn là em ấy leo lên đầu lên cổ nàng ngồi.
Dắt em ấy vào phòng ngủ của mình, nàng lục lọi trong tủ tìm một bộ đồ ngủ đưa cho em ấy, chẳng hiểu sao lúc này nàng lại quên béng mất nhà nàng rất rộng, một mình Quỳnh muốn ngủ bao nhiêu phòng cũng được chứ chẳng cần phải ngủ lại phòng nàng như lúc này.
Có lẽ đối với Quỳnh, nàng luôn mất não như thế.
Em ấy ôm bộ đồ ngủ trong tay, hỏi nàng: "Em ngủ đây người yêu chị có gì không?"
Nàng hơi cười khiến cho bờ vai bị run nhẹ: "Người yêu chị đương nhiên không thích em ngủ lại đây, nhưng người chị yêu thì thích đó."
Nói rồi Kha cởi bỏ đi chiếc váy ban nãy của mình, cởi nốt cả đôi vớ da, nàng cởi đến đâu thì cảm thấy nóng đến đó, nàng biết ắt hẳn có người nhìn nàng đến quên cả chớp mắt.
Trong nhất thời nàng cảm giác có lẽ nàng đang cố ý hấp dẫn Quỳnh, nhưng thật ra có vài thứ đơn giản thuộc về thói quen, nàng đối với người con gái này vốn đã quen như vậy, trước giờ không thể thay đổi.
"Chị ăn mì không?" Quỳnh hỏi.
Một bàn tiệc ban nãy đương nhiên là ngon hơn, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại gật đầu, có lẽ mì Quỳnh nấu ngon thật.
.