Lúc Kha tắm xong đi ra khỏi nhà tắm đã nghe tiếng điện thoại reo inh ỏi trên bàn trang điểm, nàng vừa lau tóc vừa thong thả đi lại gần cầm điện thoại lên xem, thấy là con gái mình gọi nên nhấn nút nghe máy, ý cười trên môi càng lúc càng rộ hơn: "Mẹ nghe."
"Mẹ, cuối tuần này còn về Việt Nam nè."
"Mẹ nghe nói con định cuối tháng mới về mà?"
"Con tính là về sớm hai mẹ con mình với chị Kyoko đi du lịch chơi luôn."
Kha phẩy phẩy tóc mình để cho tóc mau vơi bớt nước, trả lời: "Cũng được, con thích đi đâu?"
"Đi đảo Triều An đi mẹ, hôm trước chị Kyoko bảo con ngoài đó đẹp lắm còn chưa đi hết."
Bỗng chốc Kha có hơi ngơ ngẩn, đảo Triều An kia chỉ có một cái resort ở trên đảo, cảnh biển hữu tình, là nơi du lịch mới nổi dạo gần đây, mà làm sao nàng không biết chủ của resort đó là ai.
Vì không biết nói sao nên giọng của nàng hơi ngập ngừng một chút, hỏi lại: "S-sao lại là Triều An?"
"Chị Kyoko cho con coi hình nè, chị còn bảo chưa đi đã á mẹ."
"Đảo Triều An chỉ có một cái resort của chị Quỳnh thôi."
An trả lời ngay tắp lự: "Con biết, nhưng mà con thuê phòng ở chứ con có xin bả đâu, đi chơi thôi mà mẹ, chắc gì gặp."
"Nếu con thích đi thì đi, để mẹ kêu Lan sắp xếp."
Sau khi tắt điện thoại rồi Kha vẫn còn ngồi trầm ngâm, không biết có phải do nàng có tật giật mình hay không mà chỉ cần nhắc tới Quỳnh thôi nàng đã khang khác rồi, thật ra trên thế giới này có biết bao nhiêu chỗ đi, nếu không phải con nàng thích nàng cũng không muốn sang nơi ấy một lần nữa.
Nàng sợ cứ mãi dây dưa thế này nàng lại mềm lòng mất.
Mà trời sinh nàng bản tính đã mềm lòng, nếu không mềm lòng thì nàng cũng không vì con mà kéo dài cuộc hôn nhân trước tận mười mấy năm, nếu không mềm lòng, tối hôm đó khi Quỳnh hôn nàng nàng đã từ chối rồi đuổi em ấy ra khỏi phòng, nàng có thể cứng miệng, nhưng khi nụ hôn kia chiếm cứ lấy đôi môi nàng, chẳng còn gì có thể xuất hiện trong đầu nàng nữa.
Nàng biết đó là điểm yếu chí mạng của nàng, nhưng nàng không thể cải thiện được.
Nhưng lần này đi không hề liên lạc với em ấy, làm sao em ấy có thể biết được?
Nhưng Kha không hề biết rằng chỉ sau khi Lan book lịch book tàu sang đảo Triều An, nhân viên đã báo cho Quỳnh ngay, lúc đó Quỳnh đang tranh thủ làm việc thì có điện thoại của nhân viên gọi đến, em ấy hào hứng kể với nàng: "Cuối tuần này chị Kha với bạn ghé chỗ mình á chị, em thấy lịch book phòng tên chị Kha."
"Chị Kha đến lúc mấy giờ hả em?"
"Dạ tầm chín giờ sáng ạ.
Mà chị ơi còn một số đồ cần chị duyệt chi, để em fax qua cho chị xem nha."
Quỳnh gõ gõ ngón tay của mình lên mặt bàn, tính toán một chút rồi nói: "Không cần đâu, hai hôm nữa chị ra tới."
"Vậy em để giấy tờ lại cho chị nha, chị về rồi duyệt."
Nói đúng hai ngày, đúng hai ngày Quỳnh tới thật, chín giờ Kha nhận phòng thì sáu giờ sáng cô đã đến sắp xếp phòng, lần này không dùng mùi hương quá nồng nữa mà chỉ dùng mùi thoang thoảng.
Hỏi nhân viên của mình thì biết được chị Kha book tận ba phòng, cô đoán là có thể là Kyoko và An.
Cô chọn ba phòng còn trống view đẹp nhất để sắp xếp cho họ, còn cẩn thận dặn dò các bạn nhân viên của mình chăm sóc người bên trong phòng đó chu đáo một chút.
Lúc Kha đến cô đang bận giải quyết nhiều chuyện tồn đọng của nơi này, vậy nên cả ngày cô nhốt mình trong phòng làm việc ráng làm nhanh nhanh cho xong, lúc xong việc cũng là đến tận chiều tối, lúc này một nhà ba người họ đang ngồi dùng bữa tối ở bên cạnh bãi biển.
Phải nói rằng cô đã luyện cho da mặt mình dày thật dày mới có cản đảm ra bàn ăn chào hỏi ba người, lúc mà cô đến, cô còn thấy chị đang ăn bỗng nhiên khựng lại.
"Mọi người chơi vui không?"
Không một ai trả lời, chị Kha thì bận chết trân, còn An thì lườm cô đến cháy cả mắt, làm sao rảnh để trả lời cô.
Vẫn là chị Kyoko lịch sự nhã nhặn, thấy không trả lời là không nên nên mới trả lời cô rằng: "Cũng vui lắm, hôm trước đi làm việc nên không có dịp chơi, giờ mọi người mới rủ nhau đi chơi.
Em ăn tối chưa? Chưa thì ăn với mọi người đi."
"Kyoko..." An nghiến răng khe khẽ, nhưng mà Kyoko vẫn cười toe toét, nụ cười hiếu khách của chị ấy làm cho cô cũng đỡ ngại hơn nhiều.
Người im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng ra nói, nhưng câu đầu tiên là gọi bồi bàn đến, sau đó mới bảo: "Em ăn gì thì gọi đi."
"Chị Quỳnh ăn cái gì ạ?" Bạn bồi bàn cũng biết cô nên hỏi cũng không cần quá khuôn mẫu.
"Cho chị một ly cà phê là được."
"Dạ."
Nhưng chưa đến hai phút sau đã thấy cậu bồi bàn ấy đi nhanh từ trong khu nhà bếp ra, lúi cúi đứng sát bên người cô mà nói: "Chị Thúy dặn không được uống cà phê nữa, ngày nay chị uống bốn năm ly rồi."
Cô hơi nhìn chị Kha nhưng thấy chị ấy không nhìn đến mình, cô tuy bực nhưng không dám nói gì vì sợ ảnh hưởng đến buổi ăn của chị ấy, chỉ đành nói một câu: "Bây giờ em nghe lời ai?"
Bạn bồi bạn dạ một tiếng rồi đi vào trong bếp, nhưng mà một lát sau người ra lại là Thúy, em ấy mang một ly sữa nóng đặt lên bàn cho cô, trong lời nói thể hiện sự lo lắng rõ ràng: "Em không muốn chị uống cà phê nữa chỉ là muốn tốt cho sức khỏe chị thôi, chị lại la bọn em."
"Em đi vào được rồi đó, không thấy chị đang nói chuyện với bạn hả?"
Thúy nghe thấy vậy nên mới giật mình, vội vàng cúi đầu chào hỏi như thể không biết những người ngồi cùng bàn của cô là ai.
Cô nghe chị Kha hơi cười chào lại em ấy, Kyoko cũng rất niềm nở, duy chỉ có An là hơi bực mình nhưng vẫn chào lại.
"Em ăn gì chưa? Nếu chưa thì ở lại ăn chung đi."
Kha vui vẻ khuấy khuấy ly nước cam của mình, nhưng cô biết giọng của chị ấy ươm đầy mùi thuốc súng, đây chính xác là khi chị đã vào vai rồi, không phải là chị thực sự.
Thúy nghe vậy còn tưởng là chị mời mình thật nên nhìn liếc mắt qua cô, còn nhìn chị Kha: "Chị nói thật chứ ạ?"
"Thật, bé này dễ thương nhỉ Quỳnh nhỉ? Có tướng phu thê đó."
Lúc này cô biết mình không đỡ nổi nữa rồi, cô vội vàng nói: "Thúy, chị cho em ba giây để đi khỏi đây."
"Nhưng chị Kha cho em ở lại cơ mà."
"Cám ơn vì ly sữa của em, rồi giờ em vào trong cho chị nói chuyện với bạn chút.
Đừng để chị nổi nóng."
"Chị Kha cho em ở lại chơi cơ mà."
Với thể loại bám dai như đỉa này, Quỳnh cũng không còn cách nào khác, bèn nói: "Vậy để mai chị sang tên resort lại cho em, nhìn em có vẻ giống chủ hơn chị rồi đó."
Phải nói đến như vậy Thúy mới chịu nhả cô ra, phụng phịu đi vào bên trong.
Lúc em ấy đi rồi mới thấy gương mặt vốn dĩ tươi cười nãy giờ của chị Kha lạnh xuống, lạnh hệt như ở trong kho lạnh của nhà bếp vậy, cô muốn giải thích cũng không biết giải thích sao.
"Dạo này có mốt yêu cấp dưới đúng không? Em thấy chị với chị Thúy hồi nãy hợp lắm ý ạ." An cũng nhanh nhẩu chen mỏ vào phá hoại.
Chị Kha thả ống hút vào lại trong ly nước cam, bỏ lại một câu rồi đi mất.
"Mọi người ăn tiếp đi, chị hơi đau bụng."
Thôi xong, Quỳnh biết kì này chết chắc rồi.
.