Không Hẹn

Vào mùa hè, ban đêm tại trại tạm giam rất khô nóng, nhưng Đỗ An Tâm vẫn cảm thấy từng đợt lạnh giá ập tới. Cô xuống giường, đi qua đi lại trong không gian nhỏ bé, luôn luôn giậm chân, muốn khiến toàn thân mình ấm lên một chút.

Nhưng cuối cùng toàn thân vẫn lạnh lẽo, cô chà tay, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nhớ lại lần gặp mặt Thẩm Dịch Dương cuối cùng hồi cao trung.

***

Hôm đó tan học thì trời đã rất muộn, ánh trăng uốn cong treo trên không trung, rất giống vầng trăng rằm bên ngoài tạm giam vào lúc này. Khi đó Thẩm Dịch Dương đang chờ tại cổng trường, nhìn thấy Đỗ An Tâm bước qua. Đa số bạn học cùng trường đều buôn chuyện, chỉ trỏ về phía hai người.

Đỗ An Tâm xấu hổ, nhưng Thẩm Dịch Dương cảm thấy không hề gì. Anh cùng cô đi một đoạn đường, lúc đi tới hẻm nhỏ, Thẩm Dịch Dương nói một câu rất ngắn gọn: “Anh phải xuất ngoại, trao đổi sinh viên hai năm. Trong khoảng thời gian này em hãy cố lên, đại học B.”

Đỗ An Tâm nhìn anh, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, chàng trai trước mặt nói rằng anh sắp rời khỏi, bởi vậy đây là lần gặp cuối cùng nói lời tạm biệt. Cô cúi đầu suy nghĩ thật lâu, suy nghĩ rất nhiều.

Không biết sau này anh có còn trở về không, cũng không biết sau khi anh trở về mọi thứ còn có thể như xưa không.

Nhưng mà mọi thứ tốt đẹp trong quá khứ anh đối với cô, tất cả ấm áp dành cho cô, cả đời Đỗ An Tâm cũng không quên được. Anh dạy cô biết mơ ước, nói cô biết cái gì là chính nghĩa, cũng khiến Đỗ An Tâm nảy sinh ý tưởng muốn học pháp luật.

Cho nên khoảnh khắc cô gật đầu nói “Được”, trong lòng cô nói với bản thân, nhất định phải thi vào khoa luật của trường đại học B.

Nhưng thực tế rất buồn cười, Đỗ An Tâm muốn học pháp luật, cuối cùng…cố tình phạm pháp, vĩnh viễn không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Ban nãy Thẩm Dịch Dương nói muốn giúp cô thoát tội, thật sự có thể chứ?

Đỗ An Tâm nhớ lại dáng vẻ sốt rột ban nãy của Thẩm Dịch Dương, cô cúi đầu mỉm cười. Cô trở về giường, bọc chăn kín mít, tựa vào vách tường lạnh băng, ánh mắt vô thần nhìn căn phòng này, cho đến bình minh.

***

“Đỗ An Tâm, luật sự biện hộ của cô đến rồi.” Âm thanh vẫn lạnh nhạt mà nghiêm túc từ hành lang dài trong trại tạm giam truyền đến, một cảnh sát trung niên mặc đồng phục dẫn cô đi về phía trước. Đỗ An Tâm nhớ người này, lúc ấy chính là ông ta tự tay đeo còng tay cho cô.

Cô nhớ lúc ấy vị cảnh sát này thở dài, vừa áp giải cô trở về trại tạm giam, vừa nói với cô: “Cô bé tuổi còn trẻ, sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn này?”

Cuối cùng cảnh sát dẫn Đỗ An Tâm đến đằng trước, Thẩm Dịch Dương đã ngồi ở đó từ sớm. Nhìn thấy Đỗ An Tâm, anh đi thẳng vào vấn đề chính: “Kể lại tình hình lúc đó cho anh biết.”

“Không có gì để kể, chỉ vậy thôi, em luôn không nhìn ông ta vừa mắt, giết ông ta cũng tốt.” Đỗ An Tâm cúi đầu, không nhìn anh, chậm rãi nói. Khoảnh khắc đó cô cảm thấy trong ánh mắt Thẩm Dịch Dương tràn ngập sự thất vọng sau khi mong đợi, cô không đành lòng nhìn thẳng.

“An Tâm, nói cho anh biết.” Thẩm Dịch Dương gần như dùng ngữ khí cầu xin nói với cô. Ai có thể ngờ rằng một nhân vật oai phong trong ngành luật của thành phố B sẽ ăn nói khúm núm với một kẻ tình nghi như vậy, nhưng sự thật chính là thế, bởi vì đối phương là Đỗ An Tâm.

Anh gọi cô là “An Tâm”, nhưng giờ phút này không ai có thể yên lòng vững dạ được.


Đỗ An Tâm hít sâu một hơi, kể lại chuyện hôm đó với anh.

***

Khi thư thông báo trúng tuyển đại học gửi tới, trong nhà chỉ có một mình Đỗ An Tâm. Khoảnh khắc người đưa thư đưa thư trúng tuyển cho cô, cô cảm thấy hình như mình đang mơ.

Đúng vậy, Đỗ An Tâm thi đậu đại học B, hơn nữa là khoa luật của trường đại học B. Trong hai năm Thẩm Dịch Dương rời khỏi, cô dốc hết sức học hành, cuối cùng cũng thành công.

Cô gọi điện thoại cho Thẩm Dịch Dương đã trở về nước nửa năm, tiếng máy bận. Tưởng rằng anh vừa về nước nhất định bận rộn nhiều việc tại văn phòng luật sư, thế là cô gửi tin nhắn cho anh, nói hẹn gặp mặt trước cổng trường cao trung.

Qua mấy phút sau Thẩm Dịch Dương mới gọi lại, hỏi cô thi quả thi đại học thế nào, Đỗ An Tâm cười ha ha không nói với anh, bảo là đợi gặp mặt rồi nói.

Nhưng đến giờ hẹn, Đỗ An Tâm không hề tới. Ngược lại vào hôm sau, Thẩm Dịch Dương nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, trong điện thoại cảnh sát nói: “Đỗ An Tâm nói anh là luật sư biện hộ của cô ấy.”

Còn có tấm ảnh của vụ án gửi tới, cô gái trên đó rất xa lạ, nhưng chính là Đỗ An Tâm. Cô bần thần nhìn ống kính, toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết máu. Mà người đàn ông kia nằm trong vũng máu, không hề nhúc nhích.

Nghe cảnh sát nói cảnh tượng lúc ấy rất hỗn loạn, cả căn phòng trở nên lộn xộn vì sự tranh chấp, mảnh giấy vụn vung vãi khắp nơi, xung quanh đều là máu, cũng không biết là của ai.

Đầu Phương Diêu bị thương nặng, đưa thẳng tới bệnh viện. Gã đàn ông kia không còn hơi thở từ lâu, tuyên bố tử vong. Mà Đỗ An Tâm, tay phải bị rạch một vết thương, mặc máu chảy xuống chẳng cảm thấy đau đớn.

Trong không khí khắp nơi đều tràn ngập mùi máu tanh, còn có cảm giác ngạt thở giống như tận thế đã tới thời gian đứng im.

***

“Sau khi gọi điện thoại cho anh xong, em liền gọi cho mẹ. Lúc ấy bà vẫn đang đi làm, nghe được tin tức thì chạy về ngay.” Đỗ An Tâm nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó.

Không biết từ khi nào hai tay cô đặt trên đầu gối nắm thành quyền, nhắm hai mắt lại, nhớ cảnh tượng lúc đó.

Phương Diêu trở về sớm, nhìn thấy thư trúng truyển đại học trong tay con gái bà cũng vui mừng nói không nên lời. Bà ôm Đỗ An Tâm, vuốt ve mái tóc dài của con gái, chậm rãi nói: “Hôm qua mẹ đã nói với ông ta, muốn ly hôn, sau này mẹ và con sống với nhau.”

Phương Diêu suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, cũng nên rồi, hắn phá sản từ lâu, cuộc sống trở lại túng thiếu lần nữa, ở bên cạnh hắn cũng không yên bình, chi bằng buông tay.

Đỗ An Tâm nghe mẹ nói vậy, đương nhiên đồng ý, cô đã không muốn sinh sống với gã đàn ông kia từ lâu, mười mấy năm qua nói với chính mính mình mỗi ngày một hôm nào đó cùng mẹ bỏ đi, hóa ra ngày này có thể tới nhanh như vậy.

Nhưng những ý nghĩ tốt đẹp trong đầu, có bao nhiêu cái có thể trở thành sự thật chứ?


Khi cách ba tiếng nữa là Đỗ An Tâm gặp mặt Thẩm Dịch Dương, gã đàn ông kia trở về, hắn say khướt vừa mở cửa đã nắm tóc Phương Diêu, nhưng lúc này cả hai đều đã học cách phản kháng. Bởi vì không muốn tiếp tục cuộc sống này, thế nên dùng hết mọi sức lực.

Nhưng giống như một con sư tử, càng trêu chọc nó, nó càng lợi hại, càng không buông tha người ta. Nhiều năm như vậy chưa từng có ai chống lại hắn, bởi vậy lúc này làm sao hắn có thể chịu được.

Hắn níu tóc Phương Diêu đẩy bà xuống đất, tiếp theo đến trước mặt Đỗ An Tâm, muốn giành lấy lá thư trong tay cô. Đỗ An Tâm không đưa, nhưng sức lực của hắn quá mạnh bạo, cuối cùng bị lấy đi.

“Đại học B, mày sao?” Hắn huơ huơ lá thư thông báo trong tay, nhìn hai mẹ con bị hắn đẩy ngã, gào thét, “Không có tao mày có ngày hôm nay sao? Bây giờ hai mẹ con mày còn muốn chạy, không có cửa đâu!”

Tiếng đóng cửa rầm rầm từ hành lang truyền đến, tiếng vọng tràn ngập cả tiểu khu. Không ai biết tại căn hộ nho nhỏ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ sau khi dưới lầu nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt còn có tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng không yên tâm, vẫn báo cảnh sát.

Không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra chết người. Đỗ An Tâm giết gã đàn ông kia, hai dao mất mạng.

“Đã đến giờ.” Cảnh sát không để Đỗ An Tâm nói tiếp hết chuyện hôm đó, đề tài dừng ở đây. Ông ta đeo còng tay cho cô lần nữa, thừa dịp lúc này cô nhẹ giọng hỏi Thẩm Dịch Dương, “Mẹ em…bây giờ sao rồi?”

Thẩm Dịch Dương gật đầu, nói với cô: “Đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn chưa minh mẫn.”

Đỗ An Tâm thản nhiên nói một tiếng “Cám ơn”, xoay người đi theo sau cảnh sát rời khỏi. Thẩm Dịch Dương nhìn theo bóng lưng cô, bất chấp hô lên: “Đỗ An Tâm, em yên tâm, không sao đâu.”

Trong giọng anh có vẻ kiên định chắc chắn, giống như là thật sự có thể bảo vệ cô cả đời bình an.

Đỗ An Tâm sải bước về phía trước chợt dừng bước, sau đó đi tiếp không hề quay đầu lại.

***

Thẩm Dịch Dương từ trại tạm giam đi ra thì đến bệnh viện B. Phương Diêu đã tỉnh cả buổi, Thẩm Dịch Dương suy nghĩ: về chuyện xảy ra lúc đó, hỏi Phương Diêu cũng được.

Anh chỉnh lại bản ghi chép vừa nãy một chút, rồi lái xe đến bệnh viện.

Thang máy chậm rãi đi lên, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện rất nặng, Thẩm Dịch Dương cảm thấy quá nồng nặc, nhưng vẫn nhẫn nại đi tới trước giường bệnh của Phương Diêu. Trên đầu Phương Diêu quấn băng gạc, nhắm mắt nằm đó. Trên người còn truyền nước biển, hình như đã hồi phục ý thức. Bà nghe được tiếng bước chân của Thẩm Dịch Dương, mở mắt ra.

Bà nhớ cậu thanh niên này, xuất hiện trong sách của con gái. Chắc là người mà con gái thích, có điều cậu ta tới đây làm gì?


“Chào dì, cháu là Thẩm Dịch Dương, luật sư biện hộ của Đỗ An Tâm, không biết sức khỏe của dì có cho phép hay không, cháu muốn hỏi một chút về chuyện đã xảy ra.” Thẩm Dịch Dương đưa danh thiếp của mình, ngữ khí rất thành khẩn.

Phương Diêu nhìn dòng giới thiệu về Thẩm Dịch Dương trên danh thiếp, văn phòng luật sư họ Thẩm, đã nghe tới từ lâu. Bà nhìn tấm danh thiếp này một hồi lâu, mới đột nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra.

Bà nhắm chặt tấm chăn, toàn thân co lại, run run nói với Thẩm Dịch Dương: “Không liên quan đến An Tâm, đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, từ lúc ban đầu tôi đã sai rồi, không nên lấy ông ta.” Nước mắt theo khóe mắt bà chảy xuống, tràn qua nếp nhăn tích lũy qua thời gian, từng cái một chứng tỏ năm tháng.

“Thưa dì, cháu xin lỗi, cháu biết nhớ lại chuyện này thật làm khó cho dì, nhưng vì Đỗ An Tâm, xin dì hãy cho cháu biết.” Thẩm Dịch Dương nhìn thấy Phương Diêu đầy sợ hãi, anh an ủi bà.

Bà nức nở thật lâu, sau khi hòa hoãn lại, mới kể ra đầu đuôi tình hình lúc đó với Thẩm Dịch Dương. Cuối cùng Phương Diêu hỏi: “An Tâm…sẽ không sao chứ?”

Thẩm Dịch Dương đứng đó, không thốt ra lời nào, đem lời nói vừa nãy của Phương Diêu lướt qua từng câu trong đầu lần nữa. Cuối cùng bàn tay anh run run tháo mắt kính ra, cảm thấy ánh mắt sưng lên, trong lòng cũng phiền muộn.

Anh dụi mắt, cố kéo ra một nụ cười: “Không sao đâu ạ, dì à, nếu có người lại hỏi chuyện đã xảy ra, dì hãy nói không nhớ rõ, sau này cháu sẽ nói, cháu…đi trước.”

Anh đột nhiên cảm thấy bàn chân nặng nề giống như bị buộc cục chì, dùng tốc độ chậm chạp đi ra phòng bệnh.

***

Ra khỏi bệnh viện, anh dùng sức ném mắt kính trong tay xuống đất, thấu kính vỡ vụn. Anh thuận thế kéo cà-vạt ra quăng vào trong xe, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Đúng vậy, dựa theo lời khai của Phương Diêu, Đỗ An Tâm quả thật cố ý giết người. Bà nói gã đàn ông kia nhìn Đỗ An Tâm, xé nát thư thông báo trúng tuyển, mảnh giấy vụn rơi lả tả khắp phòng.

Khi đó Đỗ An Tâm nhìn thấy giấc mơ của mình vỡ vụn thành từng mảnh, nhìn thấy hắn tiếp tục đánh mẹ mình, nhìn thấy trên trán mẹ chảy ra máu tươi, cô không nghĩ nhiều trực tiếp vơ lấy con dao trái cây nằm trên bàn, đâm vào hắn.

Cô dùng hết sức, căm hận muốn đâm chết hắn, muốn đem uất ức của mười năm nay đặt hết trên con dao, Phương Diêu cố sức hô lên đừng, nhưng nhìn thấy con dao kia hoàn toàn đâm vào cơ thể hắn.

Gã đàn ông chịu đau đớn, hắn thả Phương Diêu ra, chịu đựng nỗi đau phần bụng muốn giành lấy con dao kia. Nhưng một khi bắt đầu nhuộm phải máu tươi, làm sao có thể dừng lại được.

Đỗ An Tâm né tránh, đồng thời đâm thêm một dao, không cẩn thận để lưỡi dao trượt trúng tay phải của mình. Ngay sau đó cô đau đớn, nỗi đau khoét thịt, rất khó chịu đựng.

Tiếng “ầm” vang lên, gã đàn ông ngã xuống, co người lại, đau đớn ập tới toàn thân hắn. Đỗ An Tâm một tay cầm dao, cách đó không xa mà kêu to: “Tôi hận không thể đâm ông thành từng mảnh, ông đáng chết, đáng chết!”

Máu càng chảy càng nhiều, trên sàn nhà bằng gỗ màu nâu bị nhuộm thành màu đỏ chói. Phương Diêu đã bất tỉnh từ lâu, còn Đỗ An Tâm thì cầm dao nhìn hơi thở của gã đàn ông kia từ từ không còn nữa.

Thời gian dường như ngưng đọng thật lâu, cửa đột nhiên bị phá mở, cảnh sát xông vào trong, hô lên với cô: “Không được nhúc nhích!”

Cô buông xuống con dao trong tay, ngây ngốc vươn tay về phía cảnh sát, như máy móc rất hợp tác để cảnh sát đeo còng tay.

Khoảnh khắc ấy, cô không biết tại sao trong lòng nhẹ nhõm vô cớ.

***


Thẩm Dịch Dương dùng sức đá một cái lên bánh xe của mình, chịu đau cũng không rút chân về, ngược lại muốn để đau đớn tê liệt bản thân. Anh không muốn nghĩ lại những lời ban nãy Phương Diêu kể anh nghe, mà nhớ lại cùng ngày hôm đó xảy ra vụ án.

Khi ấy anh chờ tại cổng trường, tay cầm hoa tươi đợi cô, đợi cô rất lâu, muốn nói câu kia với cô, nhưng cho đến khi trời tối cô cũng chưa đến.

Trong mấy tiếng chờ cô, Thẩm Dịch Dương nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp cô, đó là ngày đầu tiên khai giảng, anh ngẩng đầu nhìn dưới sân khấu, trong mắt của cô gái đối diện anh tràn ngập sự quật cường và kiên định.

Mỗi ngày khi tan học cô luôn đi đường một mình, cô độc rất giống anh. Cũng khác với người bình thường, cứ vậy khiến anh không quên được.

Nhưng cô còn nhỏ, thế nên anh nói với chính mình hãy chờ đợi, đợi đến khi cô thi đậu đại học rồi thổ lộ.

Ai biết hai năm ở nước ngoài, anh dựa vào mơ ước và niềm tin chờ đợi Đỗ An Tâm trải qua bấy nhiêu năm tháng.

Trong lòng anh có một người, không thể quên được, nhưng không ngờ tới lúc sắp có được thì lại rời xa anh.

Bây giờ Thẩm Dịch Dương sắp điên rồi, trong đầu ngập tràn các loại điều khoản luật pháp trong “Luật hình sự”, cuối cùng anh nhớ tới điều khoản thứ 17: “Người phạm tội đã tròn mười sáu tuổi, phải chịu trách nhiệm hình sự.”

Lúc ấy học được nhiều kiến thức phong phú như vậy, cái gọi là nghiên cứu pháp lý cho anh rất nhiều niềm vui, bây giờ lại khiến anh sợ hãi nhất.

Đỗ An Tâm, năm nay tròn mười tám, cố ý giết người. Không tính là quá phòng vệ, càng không tính là tự vệ giết người. Nhưng thái độ thành khẩn, phối hợp với cảnh sát, cộng thêm từng bị người bị hại áp bức, vậy thì xem ra, rất có khả năng là tù chung thân.

Thẩm Dịch Dương nhắm mắt lại, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lại trở về bệnh viện. Đem quyết định ban nãy của mình nói với Phương Diêu, anh muốn dùng hết sức cứu Đỗ An Tâm thoát khỏi chốn lao tù.

Chỉ cần có thể cung cấp chứng cứ phù hợp với việc tự vệ giết người, chỉ cần nói rõ Đỗ An Tâm không phải cố ý, là được.

***

“Chúng ta đều biết, giúp đỡ chính nghĩa chính là pháp luật, bạn học này, em có nghĩ rằng có một ngày em sẽ làm chuyện trái với đạo lý không?” Giáo sư đại học từng hỏi một vấn đề như vậy tại lớp.

“Không, bởi vì đây là lý tưởng của em.” Thẩm Dịch Dương mười chín tuổi kiên định trả lời. Giáo sư gật đầu: “Làm luật sư thì phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Hy vọng em có thể làm được, cũng hy vọng mọi người có thể làm được.”

Đó là câu kết thúc tại lớp đầu tiên của giáo sư, cũng là lời mà Thẩm Dịch Dương từng nói khi lòng đầy hân hoan vừa mới tiếp xúc với pháp luật, nhưng khi giờ phút này thật sự đến, anh lại lùi bước. Anh biết mình đang làm gì, anh cũng biết điểm này không giống anh bao nhiêu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Đỗ An Tâm, nghĩ đến mười năm u ám mà cô đã trải qua, nghĩ đến cô cũng xuất phát từ sự bất đắc dĩ, ý muốn bảo vệ của anh sẽ không cắt đứt mà tăng thêm.

Cứu cô ra cũng không có gì không tốt, để cô tiếp tục học hành, đến đại học B học luật sau đó cùng mình kề vai chiến đấu, dùng bản thân chuộc lỗi là được rồi.

Anh từng nghe người ta nói một câu như vầy: con người sở dĩ trở nên tham lam hoặc là yếu đuối, là bởi vì có người muốn bảo vệ. Thế nên, Đỗ An Tâm, anh cũng muốn tham lam một lần để bảo vệ em, muốn xoa dịu tất cả vết thương của em, cho dù là vô lý.

Thẩm Dịch Dương đã hai mươi ba tuổi nói với chính mình: cho dù lúc này vấy bẩn giấc mơ của mình, cũng chẳng là gì đáng ngại. Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, không còn đau khổ, vậy thì đủ rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận