Sắp tới thời hạn.
Thẩm Miên bắt đầu sốt ruột, vì anh phát hiện dù “cha” anh ngày càng tốt với anh hơn nhưng đồng thời hắn cũng vô tình hoặc cố ý xa lánh anh.
Thẩm Miên thà rằng hắn cứ phớt lờ anh như trước còn hơn cố gắng muốn cách xa như bây giờ.
Bây giờ anh rất khó gặp được Thẩm Diễm, ước chừng ngang với việc không gặp Vương Sâm trong một ngày.
Không gặp được, tất nhiên không thể làm nhiệm vụ phụ.
Lúc Thẩm Miên sốt ruột thì Thẩm Diễm cũng chẳng tốt hơn chút nào.
Cảm xúc và lý trí giằng co suốt nhưng vẫn chưa phân định được thắng thua, hắn vừa không nhịn được mà đối tốt với đứa trẻ kia, vừa cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, vì không thấy đứa trẻ đó nên hai phe mới có thể cân bằng.
Hắn biết rất rõ, một khi nhìn thấy đứa trẻ kia thì lý trí của hắn sẽ sụp đổ trong tích tắc.
Vậy nên chỉ có thể tránh xa.
Lại là một đêm khuya, Thẩm Diễm lái xe về nhà.
Lúc này người hầu đã ngủ từ lâu rồi, hẳn là đứa trẻ đó cũng thế.
Hắn đè xuống ham muốn chiếm đoạt đang cuồn cuộn trong lòng, đứng trước cửa phòng con trai thật lâu rồi mới lên lầu ba, về phòng mình.
Vừa vào cửa hắn chợt nhíu mày, sao lại có tiếng nước trong phòng tắm?Quy tắc của nhà họ Thẩm rất nghiêm, tính nết của hắn cũng không tốt đẹp gì, người hầu sẽ không dám tùy tiện vào phòng của hắn.
Vậy thì, là ai đây?Trước khi mở cửa ra, Thẩm Diễm đã nghĩ đến rất nhiều người nhưng không hề nghĩ đến khuôn mặt trước mắt này.
Phòng tắm sáng choang, sáng tới mức hắn có thể nhìn thấy nốt ruồi son dưới khóe mắt, sáng đến mức hắn có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn và những mạch máu màu xanh nhạt dưới da một cách rõ ràng.
Đứa trẻ mà hắn ngày đêm mong nhớ, bỏ không được dứt không xong đang nằm trong phòng tắm của hắn, ngủ rất ngon.
Cảm giác này, như một con sói đói thương tiếc một con cừu nhỏ nên không ăn nó, vậy mà con cừu nhỏ kia lại tự chui đầu vào trong miệng sói.
Thẩm Diễm đứng im ở cửa gần mười phút.
Không biết trong mười phút này Thẩm Diễm đã suy nghĩ bao nhiêu, cuối cùng hắn cũng di chuyển, từ từ đến gần, bước chân của hắn rất chậm, rất nặng nề và cũng rất kiên định, không hề có chút chần chừ nào.
Hắn đã thoát khỏi cơn mê.
Ngồi bên cạnh bồn tắm, Thẩm Diễm nhìn thiếu niên đang nằm trong nước ấm, dòng nước trong veo không hề che chắn được thứ gì, đôi chân dài trắng nõn kề sát vào nhau, vòng eo thon thả, cậu nghiêng đầu dựa vào thành bồn, hàng mi dài cụp xuống, đôi môi đỏ mọng như cánh hồng dính sương.
Cơ thể non nớt xinh đẹp này đang cám dỗ người ta đến chiếm đoạt.
Thẩm Diễm thò tay vào nước thử độ ấm.
Bồn tắm này sẽ tự động rút nước đã lạnh đi và xả nước ấm vào nên sẽ không bị lạnh nhưng ngâm lâu cũng không tốt.
Hắn hít một hơi sâu, ôm thiếu niên từ dưới nước lên.
Thẩm Miên cảm nhận được được bàn tay nóng rực, hơi thô ráp trên eo, cảm giác tê tê làm anh suýt kêu thành tiếng.
Thẩm Miên quýnh lên, vội vàng đọc thầm: [Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa! ]Thẩm Diễm lấy khăn lông khô cẩn thận lau người cho thiếu niên, cảm giác đang chăm chút cho một món đồ của riêng mình khiến tâm trạng của hắn cực kỳ sung sướng.
Hắn còn chẳng thèm quan tâm đến nguyên nhân mà đứa trẻ này xuất hiện trong phòng tắm của mình nữa.
Hắn chỉ quan tâm đến kết quả.
Thẩm Miên cảm thấy sai sai, không giống như dự đoán của anh, Thẩm Diễm không đánh thức anh dậy, thế này thì sao anh có thể diễn tiếp đây.
Anh từ từ mở mắt, như mơ ngủ nói: "Bố, bố về rồi hả! "Thẩm Diễm: "Ừ, bố đây.
"Thiếu niên trong lòng chợt giật mình, cuống quýt ngồi dậy nói: "Con xin lỗi bố, bình nước nóng trong phòng con bị hư rồi, con thấy bố chưa về nên, nên! Con, con xin lỗi.
"Thẩm Diễm rũ mắt, bình tĩnh dùng khăn tắm lau người cho Thẩm Miên.
"Không sao.
" Hắn thản nhiên nói.
Thẩm Miên không một mảnh vải che thân, không hề xấu hổ hỏi: "Bố có muốn tắm không, để con kỳ lưng cho bố nhé?"Đều là đàn ông, lại còn là cha con, Thẩm Miên chẳng hề sợ chút nào.
Mười giờ sáng mai nhiệm vụ phụ sẽ hết hạn, đây là cơ hội cuối cùng, dù hơi OOC nhưng đành phải chịu thôi.
Thẩm Diễm hơi nhướng mày, đứa trẻ này luôn làm hắn bất ngờ.
"Được.
" Hắn nói.
.