Dưới áp lực lớn của nước và bị treo ngược thân thể, Nhậm Hinh không thể nào mà nghĩ bản thân có thể sống được nữa, sinh mạng quèn này của cô đến đây là đứt đoạn rồi sao?
Trong lúc tuyệt vọng thì Nhậm Hinh cảm thấy bản thân được ôm lấy, hình như có người đang đẩy cô lên, theo bản năng sống mãnh liệt của mình Nhậm Hinh liền ôm lấy cổ của kẻ đó, bàn chân phía trên hình như đã được thả ra theo đó mà rơi xuống. Nhậm Hinh được đẩy trào lên mặt nước.
Vừa thoát ra khỏi áp suất nước Nhậm Hinh đã bắt đầu hít vồ vập lấy không khí, đồng thời cô cũng ho khan sặc sụa. Ho đến mức thanh quản hệt như muốn đứt, cơn đau trên đầu cứ thế mà đau đớn thêm, lí trí quay cuồng thân thể đuối lực khiến cô như muốn tạch ngay.
– Cậu cũng nhanh chân quá đấy, chỉ chờ một chút nữa thôi là tôi cũng nhảy vào cứu người rồi.
– Không nên gây án mạng, thêm nữa… cậu ta còn chưa giúp Tam vô thiếu nữ cười mà, phải cứu nhanh chứ! Đúng không Kiều Lăng.
Mở mắt ra nhìn thấy bộ mặt của tên khốn, lòng Nhậm Hinh rối loạn, cô dần cụp mắt xuống.
Thấy bộ dạng im bặt lạnh lòng vô cảm không sợ trời không sợ người của Nhậm Hinh, Kiều Lăng liền cảm thấy cay cú. Bắt nạt bao năm nay hắn chưa hề thấy bộ mặt sợ hãi hay khóc lóc của cô, hôm nay vừa xúc phạm, sỉ nhục lại còn tra tấn cô như vậy thế mà gương mặt này vẫn không có một chút biểu cảm sắc thái của sợ hãi và khóc lóc.
Tại sao trên đời này lại có một gương mặt quỷ dị không biết cười, buồn, sợ hãi và khóc lóc như thế này chứ?
– Khóc, mày khóc cho tao coi một cái nhanh lên.
Nhậm Hinh vô sự nằm im không một chút biểu cảm sắc thái, cô chỉ cảm thấy đầu đang đau muốn nổ, còn những trò vừa rồi khá mới lạ nhưng không khiến cô thấy quá sợ hãi bằng việc: cô từng tiếp xúc với nội tạng và từng khúc thịt của con người tại một căn hầm lạnh lẽo.
Thấy sự thản nhiên đó Kiều Lăng liền phát điên, hắn ôm cô ra khỏi hồ nước nhỏ để sang hồ nước rộng lớn bên cạnh.
Trong hồ nước lớn này có một trò chơi thú vị, đặc biệt là mạo hiểm. Đó là mượn nước đẩy người lên trên cao bằng một thiết bị có tên là Flyboard.
Kiều Lăng đeo Flyboard dưới chân, hắn rất thành thục trong trò này, xong liền dùng một tay kéo ôm lấy eo Nhậm Hinh đang tàn tạ ướt sũng ra giữa hồ. Mượn nước đẩy lên một độ cao nhất định rồi hắn cau mày cười gian mà thả cô xuống, trò này xảy ra liên tục năm lần.
Tên khốn đưa cô lên cao rồi thả rơi xuống, vừa rơi xuống Nhậm Hinh lại được mấy người đàn ông phía dưới kéo lên, Kiều Lăng cứ vậy mà bắt lấy cô lên chơi tiếp.
Nhậm Hinh không còn sức mà cử động, cô vô lực bị chơi tới mức cảm thấy sống không bằng chết nữa rồi.
– Tội quá, cô ta trông không còn tinh thần ổn nữa. Hành động này của Kiều thiếu cũng… ác quá rồi.
– Tôi sợ quá, phải làm gì đây? Còn không có ai ngăn lại luôn, cứ tiếp như vậy có khi cô ta sẽ chết đó.
Bên phái nữ nhìn thấy mà sợ vô cùng, phái nam thiếu gia có mấy người bắt đầu thấy hơi hoang mang trước hành động man rợ tung trào của Kiều Lăng. Nhưng vẫn không có ai dám lên tiếng căn ngăn, vì kẻ đó là thế tử gia nhà họ Kiều, một vị thiếu gia ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, tài sản và quyền lực, không ai trong đây có thể sánh nổi.
Sau một hồi chơi đùa Kiều Lăng cũng dừng lại hành động điên rồ của bản thân, hắn lại thua rồi! Hắn không thể khiến cô gái này khóc và sợ hãi.
Trò chơi hành hạ này đến đây là kết thúc, hắn cũng không thể chơi chết người được, người vẫn còn dùng được. Vì vậy dừng ở đây thôi.
Nhậm Hinh được tha rồi, nhưng lúc này cô không ổn chút nào. Đầu óc và thân thể cô đau đến mức cho rằng chết đi sẽ tốt hơn, cô mất toàn bộ sức lực phải nằm im dưới sàn, sau cùng có người đưa ra khỏi căn phòng.
– Đồ dơ bẩn như anh cũng dám tới đây? Ai cho? Lại còn tới muộn nhất, anh nghĩ bản thân mình là người cao quý à?
Đặng Âm Lĩnh mới bước vào một căn phòng Vip, nơi đây chính là căn phòng tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ anh. Bữa tiệc này vừa nhìn đã thấy rất long trọng, người cũng tham gia khá nhiều. Còn cô gái đanh đá đang chặn đường tỏ vẻ chế diễu là em gái cùng mẹ khác cha của anh.
Dáng vẻ của anh điềm đạm, lại có phần kiêng dè cất tiếng.
– Anh xin lỗi.
– Xin lỗi? Vậy thì trực tiếp dùng dao tự đâm bản thân đi, tôi sẽ nhận lời ‘xin lỗi’ này thật chân thành. Đồ dơ bẩn thấp hèn.
Nhìn cô nhóc đanh đá muốn châm chọc gây chuyện, Đặng Âm Lĩnh muốn phất lờ, ngay khi anh vừa bước một bước thì cô em gái Duẫn Ly Đề đã cáu lên mà vung thẳng một cú tát vào mặt anh, quát lớn.
– Cái đồ trai bao dơ bẩn như anh cũng dám vứt tôi ra ngoài mắt ư? Đồ kinh tởm đáng chết.
– Đề, con làm gì thế hả. Sinh nhật của mẹ mà con cũng muốn gây gổ lố lăng sao? Thật là thiếu lễ độ.
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh quý phái không vui nhìn Duẫn Ly Đề, khiến cô ta có phần bất mãn mà ngậm miệng lại. Xong bà ta lại khẽ liếc qua Đặng Âm Lĩnh, ném một ánh nhìn như không nhìn vút qua.
– Mẹ… con tặng quà.
– Để ở đâu đó đi. Trải 𝒏ghiệ𝒎 đọc 𝑡ru𝓎ệ𝒏 số 1 𝑡ại ﹎ T𝚁uMT 𝚁𝖴𝘠e𝙽.V𝙽 ﹎
Sau khi đặt món quà tại một chỗ nào đó thì Đặng Âm Lĩnh cũng rời đi nhanh chóng, nơi đó vốn chẳng có ai chào đón anh, rời đi là một hành động tốt và an toàn. Có điều…anh vẫn biết buồn.
Phía trước, một khuôn mặt vừa đuối vừa mệt la lả ra sau liền khiến Đặng Âm Lĩnh mở tròng mắt nghiêm túc ra nhìn. Cô gái đó chẳng phải là… Nhậm Hinh ư?
Đặng Âm Lĩnh vội chạy lên.
– Xin chờ một chút, cô gái này là… người quen của tôi. Hãy để tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.