Không Hiểu Sao

Nhậm Hinh bận tâm về lời nói ngày hôm nay của Kiều Lăng từng giây từng phút, cô đang suy nghĩ rất nhiều, liệu có nên tin tên khốn đó. Lo ngại hắn chỉ gạt cô? Nhưng gạt cô thì có ích gì cho hắn? Hay gạt để trêu đùa cô? Nhưng nếu hắn thật sự biết mẹ cô thì sao? Còn nữa, nếu hắn thật sự muốn trêu đùa cô thì đã không mập mờ lời nói như vậy. Nhậm Hinh rối tung mờ loà tâm trí rất nhiều.

Chợt cô ngửi thấy mùi khét liền giật mình nhìn xuống, miếng thịt được lật lên thì đã bị cháy đen nhiều phần. Cô vội lật thêm hai miếng kia, cũng may hai miếng còn lại không cháy quá nhiều.

*Lạch cạch… có tiếng mở cửa? Nhậm Hinh xoay người lại thì thấy Đặng Âm Lĩnh đang bước vào, trong phút chốc cảm thấy mất tự nhiên vì vậy liền tắt gas đi. Vội chạy ra đón người, đồng thời trong lòng cũng ngờ vực, hoang mang không biết anh về đây là có chuyện gì.

– Hôm nay công việc của anh không bận nên anh về nhà ở sao?

Nếu là vậy thì Nhậm Hinh sẽ ra ngoài ở một đêm.

– Không phải, anh về lấy tài liệu.

Ánh mắt Đặng Âm Lĩnh nhìn qua gian bếp.

– Em còn chưa ăn tối sao?

Nhậm Hinh gật đầu rồi ừm một tiếng.

– Mới nấu anh ạ!

– Anh… anh cũng chưa có ăn tối. Có thể, cho anh ăn chung được không?

Nhậm Hinh ngờ nghĩnh nhìn liền khiến Đặng Âm Lĩnh cảm thấy mất tự nhiên, anh cười gượng gạo định nói tiếp nhưng Nhậm Hinh đã nói trước.

– Căn nhà này toàn bộ đều là của anh, sao anh lại tự nhiên xin em vậy? Em chỉ là giúp anh dùng thay thôi mà. Hửm…

Trong lòng Đặng Âm Lĩnh đột nhiên trở nên hoang mang, tim cũng đập loạn, rất khó xử trong tình huống này. Vì vậy, anh liền cười nhẹ một cái.

– Trong tủ lạnh có khá nhiều đồ, em đã tính nấu gì chưa?

Đặng Âm Lĩnh vội vàng đi trước, Nhậm Hinh theo sau rất bối rối mà đáp lời.

– Em đang rán thịt.

– Vậy à, để anh coi chút.

Nhậm Hinh thấy anh sắp đến gần chảo thì liền muốn ngăn lại, nhưng không kịp rồi, thấy anh nhìn vào chảo cô bứt rứt cúi mặt thấp xuống.

– Ấy anh Lĩnh, em… lỡ làm cháy đen…

Thấy mặt thịt cháy đen, Đặng Âm Lĩnh cười nhẹ một cái.

– Không sao, để anh làm bữa tối cho.

Nói xong anh liền cởi bỏ áo khoác ngoài ra, xắn tay áo lên rồi tiến về phía tủ lạnh lấy thịt, rau, còn cầm lên một con tôm hùm cỡ to. Quay lại nhìn Nhậm Hinh hỏi.

– Em có dị ứng với thứ gì không?

Nhậm Hinh bất lực lắc đầu. Cô không ngăn nổi người đàn ông này, anh ta làm việc rất nhanh, rất dứt khoát.

– Em đi tìm chỗ ngồi đi, anh nấu sẽ xong nhanh thôi.

*Xoà xoà… nhìn nguồn nước dần dâng cao trong khoang bồn, rau củ tươi đẹp cũng trào cao theo.

Nhìn bàn tay trắng đẹp của Đặng Âm Lĩnh đang rửa rau, trong lòng Nhậm Hinh buồn bực. Anh rõ ràng là chủ nhà, thế mà lại nấu cho cô ăn chung. Việc này nhẽ ra nên là cô làm mới hợp phép hợp lễ.

Nhậm Hinh nhìn lên anh khẽ gọi.

– Anh…

– Hửm?

– Em không phải không biết nấu ăn đâu, là do vừa nãy em nghĩ ngợi lún quá sâu nên không chú ý xem thịt mới cháy. Để em nấu cho đi ạ! Anh nói lấy tài liệu mà.



Vẫn là không làm nổi người đàn ông này, Nhậm Hinh không đoạt được việc nấu ăn. Ngược lại cô còn bị mấy lời dụ dỗ của anh mà làm cho thành ngoan ngoãn tự đi về phía bàn ngồi.

Hai tay cô chống cằm, mắt nhìn về phía anh. Chợt cô nghĩ ẩu, “nếu anh ấy thành người yêu của mình thì thật tốt”.

Nhậm Hinh chợt giật mình, vội vàng tránh mắt nhìn sang hướng khác. Trước nay cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ gặp được một người và yêu, rốt cuộc cô đang suy nghĩ viển vông gì chứ?

Nghĩ tới yêu, Nhậm Hinh cũng có chút tò mò. Không biết yêu vào là cảm giác như thế nào, cô trước nay chưa một mối tình, cũng chẳng bao giờ để ý tới những câu chuyện phiếm về tình yêu của thế giới, nên chẳng thể nghĩ ra rốt cuộc mùi vị của tình yêu là ra sao.

Cơ mà, người đàn ông này kinh tế, tử tế như vậy ai mà yêu được thì chắc sẽ vui nhỉ.



Bàn đồ ăn thơm ngon lừng lẫy, bát đầy cơm, thịt, rau. Miệng vẫn đang chúm chím nhai, trông Nhậm Hinh vô cùng hạnh phúc. Cô vừa ăn vừa nở một nụ cười trông đáng yêu vô cùng.

– Có hợp khẩu vị không?

Thấy cô ăn vui vẻ như vậy Đặng Âm Lĩnh có phần hạnh phúc, nên nhàn nhã hỏi một câu dù biết là dư thừa.

Nghe câu hỏi, Nhậm Hinh liền muốn trả lời.

– Anh…

– Từ từ đã, ăn hết rồi nói sau cũng được.

Nhậm Hinh bận nhai một hồi cũng nuốt được hết, cô bặm môi một cái rồi vui vẻ kích trào nói.

– Anh nấu ngon vô cùng luôn, rất ngon rất ngon.

Không những ngon vô cùng, mà ngon đến mức Nhậm Hinh như đang được bay bổng ở nơi thiên đàng vậy. Cô cảm thấy hạnh phúc lắm, trước nay chưa từng có ai làm như vậy cho cô, cô luôn một mình gánh vác. Bữa có cơm ăn không thịt, bữa chỉ pha một hộp mì ăn qua cho đỡ.

Trước giờ chưa hề được ăn thịnh soạn, sơn hào hải vị, đặc biệt lại còn được người khác nấu cho.

Hạnh phúc đến mức nước mắt tự động tuôn trào ra ngoài.

Đặng Âm Lĩnh đưa miếng thịt tôm săn chắc vừa bóc ra được đưa vào bát Nhậm Hinh, nhưng mắt lại thấy cô đang khóc nhè. Anh giật mình liền đứng dậy, khiến Nhậm Hinh cũng giật mình theo.

– Sao em khóc… chờ… đã, anh đi lấy giấy.

Nói xong anh liền chạy đi vào gian bếp mở cửa tủ. Thấy hành động này của Đặng Âm Lĩnh, Nhậm Hinh càng muốn khóc thêm. Ủ𝘯g‎ hộ‎ chí𝘯h‎ chủ‎ 𝚟ào‎ 𝘯gaу‎ #‎ 𝒕rù𝓂𝒕ruуệ‎ 𝘯.𝚟𝘯‎ #

Người đàn ông này đối tốt với cô quá rồi, cứ vậy cô thật sự sẽ dám ôm đùi anh mất.

Nhìn nước mắt rơi tèm lem trên gương mặt sáng sủa xinh xắn của Nhậm Hinh, Đặng Âm Lĩnh liền đưa giấy qua lau.

– Đừng khóc, không hợp khẩu vị thì không ăn nữa. Anh sẽ cho em tự nấu.

Nhậm Hinh cầm lấy cổ tay anh, động tác lau mặt liền dừng ngay. cô nở một nụ cười rạng rỡ nói.

– Không phải, rất ngon! Anh cũng rất tốt, nên em vui quá… liền khóc thôi ạ.

Nói xong Nhậm Hinh liền dùng tay áo lau chùi khuôn mặt, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, xong tiếp tục ăn cơm.

Ngay khi dùng bữa và dọn dẹp xong, Đặng Âm Lĩnh cũng liền đi ra khỏi nhà, căn phòng chỉ còn lại một mình Nhậm Hinh. Cô nằm trên giường triền miên suy nghĩ mọi thứ, nhưng rồi cũng nhanh thiếp đi trong nơi ấm áp này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui